viết 1 bài văn kể về người thân và viết 1 bài kể chuyến về quen của em ở thái bình

viết 1 bài văn kể về người thân và viết 1 bài kể chuyến về quen của em ở thái bình

0 bình luận về “viết 1 bài văn kể về người thân và viết 1 bài kể chuyến về quen của em ở thái bình”

  1. ” Bà ơi bà cháu yêu bà lắm. Tóc bà trắng, bạc trắng như mây.” Không hiểu sao mỗi khi nghe đến bài hát này em lại nhớ về bà em. Bà là người gần gũi và cưng chiều em nhất nhà.
    Bà em năm nay đã ngoài 70 tuổi nhưng trông bà vẫn còn minh mẫn lắm. Bà có dáng người mảnh khảnh. Khuôn mặt tròn với nhiều nếp nhăn, mỗi khi bà cười những nếp nhăn đó lại hiện lên. Tóc bà đã bạc nhiều, cắt ngắn ngang vai. Đôi mắt bà không còn nhìn rõ nữa, mỗi khi đọc báo hay làm gì bà phải dùng đến kính. Bàn tay bà chai sần theo năm tháng. Có lẽ đó là do bà đã vất vả nuôi con cháu lớn khôn. Miệng bà lúc nào cũng tươi cười. Giọng bà ấm áp, trầm bổng như tiếng chuông. Bà hay mặc đồ bà ba sẫm màu.
    Bà em rất hiền l, bà hương con quý cháu. Đối với em, bà chăm sóc rất chu đáo. Bà lo cho chúng em từng miếng ăn, giấc ngủ. Bố mẹ đi làm cả ngày nên việc cơm nước cho chúng em đều một tay bà lo liệu. Tuy bà hiền nhưng bà rất nghiêm khắc. Bà dạy em những điều hay lẽ phải, biết lễ phép với người lớn và những người xung quanh. Bà còn dạy em khi ăn cơm phải ngồi vào bàn không đùa giỡn trong lúc ăn. Mỗi khi em mắc lỗi, bà không mắng em mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở để em nhận ra lỗi lầm của mình và không tái phạm nữa. Bà rất sạch sẽ và gọn gàng. Bà quét nhà rất kĩ, bạc quét mọi gầm bàn, gầm tủ. Bà dành làm hết mọi việc nhà để thời gian cho em học. Mỗi khi em bị ốm, bà ân cần chăm sóc cho em. Lúc này nhìn bà sao em thương bà quá. Đối với hàng xóm, bà sống hòa đồng, luôn đối xử tốt, ai có việc nhờ bà nếu giúp được là bà giúp ngay. Chính vì thế, bà con trong khu phố ai cũng mến bà.
    Em rất yêu quý và kính trọng vì bà đã quan tâm, chăm sóc cho em. Em mong bà sẽ sống thật lâu, thật khỏe mạnh. Em sẽ không làm điều gì khiến bà buồn và sẽ cố gắng học tốt, vâng lời
    bố mẹ, thầy cô để bà vui lòng.

    Bình luận
  2. Cuối tuần vừa rồi, cả gia đình em đã cùng nhau về quê thăm ông bà ngoại. Đây là chuyến đi vô cùng vui vẻ và ý nghĩa đối với em.

    Quê ngoại em là một ngôi làng nhỏ ở miền núi thuộc tỉnh Lạng Sơn. Sau gần bốn tiếng ngồi xe xóc nảy, cả gia đình em cũng về đến cổng làng. Từ xa, em đã nhìn thấy bác cả đứng chờ ở đầu làng. Thấy bố mẹ và em xuống xe, bác vui mừng bắt tay từng người một. Trên đường về nhà bà, ai đi qua cũng dừng lại hỏi thăm và gửi đến gia đình em những nụ cười thật hiền lành. Điều đó giúp em cảm nhận được sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm chốn thôn quê. Về đến nhà bà, em nhận ra ngay hình dáng quen thuộc đang đứng chờ ở trước sân. Thế là, em liền chạy lại, ôm chầm lấy bà ngoại. Khi mọi người đều đã tề tựu đông đủ, thì kéo nhau vào nhà để tiện hàn huyên tâm sự. Ông bà hỏi thăm về đủ thứ chuyện, nào là mọi người có khỏe không, chuyện học tập như thế nào, công việc ra sao… Tất cả thể hiện sự quan tâm, lo lắng của ông bà dành cho con cháu. Tình cảm ấy thật đáng quý biết bao.

    Chiều hôm ấy, trong khi bà và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, thì ông dẫn em đi dạo vòng quanh xóm. Ông dẫn em ra hồ sen ở sau làng, có gió mát lồng lộng và những bông sen nở rộ. Ông dẫn em đến ngắm ruộng lúa xanh tốt, cạnh đó còn có cả bãi mía nữa. Ông thoăn thoắt chặt vài cây mía rồi cùng em kéo về để tráng miệng sau bữa tối. Trên đường về, trời đã dần tối. Nhìn ngắm những dãy núi xa xa lẫn sau màn mây khói tía; nhìn từng đàn chim đang vội bay về tổ, em thấy lòng mình bình yên lạ kì. Lúc ấy, em mới thấu hiểu thật sự ý nghĩa của quê hương. Đó là nơi để con người ta được trở về, được nghỉ ngơi, được là chính mình.

    Tối hôm đó, em được ngủ cùng với bà ngoại. bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích từ ngày xửa ngày xưa. Những câu chuyện đó em đều đã nghe hết rồi. Thế nhưng có lẽ chính ánh trăng thanh, làn gió mát rượi, tiếng ve kêu, tiếng lá xào xạc, cùng giọng kể hiền từ của bà đã khiến câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, và làm em dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

    Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa thì cả nhà em vội lên xe để trở về Hà Nội. Trên xe mang theo những món quà như trứng gà, rau xanh, ổi, mít… Tất cả là do ông bà ngoại, cùng bà con láng giềng đem sang cho. Tuy không quá đắt đỏ hay quý hiếm, nhưng chúng vẫn có giá trị vô cùng to lớn, bởi được mạ lên lớp vàng của tình người.

    Trên đường rời xa quê ngoại, lòng em cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Em mong sao thời gian trôi nhanh, để lại lần nữa được về quê thăm ông bà.

    Bình luận

Viết một bình luận