0 bình luận về “Viết 1 bài văn tả 1 người thân( bố, mẹ….) Của em.”
Bố mẹ em có hai người con: chị Thuần và em. Em tên là Hậu. Tên hai chị em đều do bà ngoại đặt cho.
Chị Thuần hơn em 9 tuổi, khi em lên học lớp 5, chị đã là sinh viên năm thứ hai Đại học Y khoa Hà Nội. Chị rất xinh đẹp, có nước ra trắng hồng như làn da mẹ. Chị để tóc dài, óng mượt, phong cách trang trọng thướt tha. Hàm răng của em không đều và trắng đẹp như hàm răng chị Thuần. Nhưng cả hai chị em đều có má lúm đồng tiền.
Chị gái của em có đôi bàn tay búp măng xinh xắn. Chị siêng năng từ nhỏ, học được ở bà và mẹ bao điều tốt đẹp: dịu dàng, chu đáo, ngăn nắp, khéo léo… Bà nói: “Đang ốm mà cháu Thuần sắc thuốc cho bà, bà chỉ uống một thang là khỏi bệnh ngay…”. Chị biết nấu nhiều món ăn ngon, có tài cắm hoa và thích trang trí.
Chị sống sạch sẽ và nền nếp. Em noi gương chị, cố bắt chước học theo, làm theo. Chữ chị viết rất đẹp, học giỏi các môn tự nhiên và tiếng Pháp. Chị là học sinh giỏi Trường Trung học Phổ thông Hoàng Văn Thụ, được tuyển thẳng vào Đại học. Hai năm liền, chị được học bổng toàn phần. Hè nào về nhà, chị cũng dành dụm ít tiền mua quà biếu bà, tặng bố mẹ và cho em gái. Người nào cũng vui khi nhận được quà của chị.
Mẹ không cho em nằm ngủ với bà. Mẹ bảo: “Cái Hậu đoảng lắm! Cứ vừa nằm vừa giãy thì bà ngủ làm sao được”. Chị Thuần vinh dự được nằm ngủ với bà. Chị hay nấu nước lá thơm gội đầu cho bà, cho mẹ và em gái.
Chị thích mặc quần bò, vận áo màu trang nhã. Áo quần cũ nhưng trông chị mặc toát lên một vẻ đẹp bình dị, kín đáo, khiêm nhường.
Bà con, anh em nội ngoại, bạn học cũ và mới, ai cũng quý mến chị. Bà thường nhắc em: “Cháu cố lên, học giỏi như chị Thuần…”. Mỗi lần được giấy khen học sinh tiên tiến đem về, bố mẹ lại cười và nói: “Con gái út ít của bố mẹ học giỏi gần bằng chị Thuần rồi đấy, cố lên con ạ!…
Chị Thuần của em giỏi lắm! Em rất yêu và tự hào về người chị gái thân thương của mình.
Trong gia đình em cũng yêu quý vơi lòng thiết tha.nhưng người nuôi dưỡng tôi từ nhỏ cho đến lơn đó là người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi đã 32 tuổi mà nhìn mẹ vẫn rất trẻ. Dáng hơi bé nhỏ thấy mẹ kể rằng ngày xưa nuôi còn yêu của mẹ từ nhỏ đấy nhé,lớn lên phải biết nuôi mẹ nhé.Răng trắng bóng xóa.Mẹ tôi rất thích trang điểm còn đeo cả nhẫn kim cương đẹp vô cùng.Mẹ còn nói:” lớn lên cho tôi vì tôi là đứa con chăm chỉ và hiếu thảo nhất “
Mẹ ăm mặc rất giản dị áo mềm ,nhuộm nâu.Vì vậy nên lúc nào ngày lẽ mẹ đều lên chùa lễ Phật a-di-đà.Đi cùng mấy bà bà hàng xóm đã già gần 60 – 70 tuổi .Khi về mẹ ăn chai niệm phật ăn bẻm bổng như đã ăn từ rất lâu vậy.Khi nâu cơm mẹ nấu cơm rât nhanh lúc nấu thịt kho mỡ bắn sì sụt vào mặt rất đau lúc đo mẹ bảo tôi không cần phải lo mẹ cầm vùng đóng lại như chiếc nghiêng phòng ngự rất tốt.Mẹ lắc lư chảo nấu thịt tưởng dàng thịt sẽ dơi nhưng không thịt đu đưa như một đầu bếp hàng xịn vậy khi nấu xong .Tôi cảm thấy mẹ nấu rất ngon luôn.
Tôi rất yêu quý người mẹ thân yêu ,mẹ tôi đúng là là một người phụ nữ giàu lòng yêu thương tôi.Cảm ơn mẹ đã nuôi từ nhỏ cho đến lên.Em hứa sẽ được nhiều điểm tốt để mẹ tôi nủ đucọ nhiều nụ cười cao quý.
Bố mẹ em có hai người con: chị Thuần và em. Em tên là Hậu. Tên hai chị em đều do bà ngoại đặt cho.
Chị Thuần hơn em 9 tuổi, khi em lên học lớp 5, chị đã là sinh viên năm thứ hai Đại học Y khoa Hà Nội. Chị rất xinh đẹp, có nước ra trắng hồng như làn da mẹ. Chị để tóc dài, óng mượt, phong cách trang trọng thướt tha. Hàm răng của em không đều và trắng đẹp như hàm răng chị Thuần. Nhưng cả hai chị em đều có má lúm đồng tiền.
Chị gái của em có đôi bàn tay búp măng xinh xắn. Chị siêng năng từ nhỏ, học được ở bà và mẹ bao điều tốt đẹp: dịu dàng, chu đáo, ngăn nắp, khéo léo… Bà nói: “Đang ốm mà cháu Thuần sắc thuốc cho bà, bà chỉ uống một thang là khỏi bệnh ngay…”. Chị biết nấu nhiều món ăn ngon, có tài cắm hoa và thích trang trí.
Chị sống sạch sẽ và nền nếp. Em noi gương chị, cố bắt chước học theo, làm theo. Chữ chị viết rất đẹp, học giỏi các môn tự nhiên và tiếng Pháp. Chị là học sinh giỏi Trường Trung học Phổ thông Hoàng Văn Thụ, được tuyển thẳng vào Đại học. Hai năm liền, chị được học bổng toàn phần. Hè nào về nhà, chị cũng dành dụm ít tiền mua quà biếu bà, tặng bố mẹ và cho em gái. Người nào cũng vui khi nhận được quà của chị.
Mẹ không cho em nằm ngủ với bà. Mẹ bảo: “Cái Hậu đoảng lắm! Cứ vừa nằm vừa giãy thì bà ngủ làm sao được”. Chị Thuần vinh dự được nằm ngủ với bà. Chị hay nấu nước lá thơm gội đầu cho bà, cho mẹ và em gái.
Chị thích mặc quần bò, vận áo màu trang nhã. Áo quần cũ nhưng trông chị mặc toát lên một vẻ đẹp bình dị, kín đáo, khiêm nhường.
Bà con, anh em nội ngoại, bạn học cũ và mới, ai cũng quý mến chị. Bà thường nhắc em: “Cháu cố lên, học giỏi như chị Thuần…”. Mỗi lần được giấy khen học sinh tiên tiến đem về, bố mẹ lại cười và nói: “Con gái út ít của bố mẹ học giỏi gần bằng chị Thuần rồi đấy, cố lên con ạ!…
Chị Thuần của em giỏi lắm! Em rất yêu và tự hào về người chị gái thân thương của mình.
Trong gia đình em cũng yêu quý vơi lòng thiết tha.nhưng người nuôi dưỡng tôi từ nhỏ cho đến lơn đó là người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ tôi đã 32 tuổi mà nhìn mẹ vẫn rất trẻ. Dáng hơi bé nhỏ thấy mẹ kể rằng ngày xưa nuôi còn yêu của mẹ từ nhỏ đấy nhé,lớn lên phải biết nuôi mẹ nhé.Răng trắng bóng xóa.Mẹ tôi rất thích trang điểm còn đeo cả nhẫn kim cương đẹp vô cùng.Mẹ còn nói:” lớn lên cho tôi vì tôi là đứa con chăm chỉ và hiếu thảo nhất “
Mẹ ăm mặc rất giản dị áo mềm ,nhuộm nâu.Vì vậy nên lúc nào ngày lẽ mẹ đều lên chùa lễ Phật a-di-đà.Đi cùng mấy bà bà hàng xóm đã già gần 60 – 70 tuổi .Khi về mẹ ăn chai niệm phật ăn bẻm bổng như đã ăn từ rất lâu vậy.Khi nâu cơm mẹ nấu cơm rât nhanh lúc nấu thịt kho mỡ bắn sì sụt vào mặt rất đau lúc đo mẹ bảo tôi không cần phải lo mẹ cầm vùng đóng lại như chiếc nghiêng phòng ngự rất tốt.Mẹ lắc lư chảo nấu thịt tưởng dàng thịt sẽ dơi nhưng không thịt đu đưa như một đầu bếp hàng xịn vậy khi nấu xong .Tôi cảm thấy mẹ nấu rất ngon luôn.
Tôi rất yêu quý người mẹ thân yêu ,mẹ tôi đúng là là một người phụ nữ giàu lòng yêu thương tôi.Cảm ơn mẹ đã nuôi từ nhỏ cho đến lên.Em hứa sẽ được nhiều điểm tốt để mẹ tôi nủ đucọ nhiều nụ cười cao quý.