Viết 1 bài văn tả lại sân trường em vào ngày đầu đi học sau ngày , tháng dài nghỉ học vì Covid-19.
Viết theo văn lớp 6 nha dài vào nha
Viết 1 bài văn tả lại sân trường em vào ngày đầu đi học sau ngày , tháng dài nghỉ học vì Covid-19.
Viết theo văn lớp 6 nha dài vào nha
Trong hơn ba tháng qua, dịch bệnh Covid hoành hành cũng là khoảng thời gian mà học sinh, sinh viên chưa được đến trường, trong đó có cả tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi có một kỳ nghỉ tết dài đến như thế, hơi buồn vì việc học bị gián đoạn, tuy nhiên cũng nhờ “cái tết lịch sử” mà chúng tôi sắp có được mùa ‘tựu trường’ đáng nhớ. Từ sáng sớm tôi đã hoàn thành nhanh chóng mọi việc, trên đường đi liên tục giục mẹ phải đi thật nhanh.
Trường học của tôi vào những ngày tháng 5 vẫn giữ được vẻ đẹp thường ngày, tuy nhiên đã xuất hiện những bông hoa phượng đỏ, những tiếng ve kêu chói tai, tôi nhớ ngày này những năm trước chúng tôi đã thi xong và chuẩn bị cho những kế hoạch trong kì nghỉ hè. Nhưng năm nay thật đặc biệt, bây giờ chúng tôi mới chuẩn bị cho thi học kỳ.
Bước vào trong trường, tôi hơi bất ngờ khi thấy tất cả mọi người đều đeo khẩu trang. Đứng ở cổng trường không còn là sao đỏ nữa mà là các thầy cô đang đo nhiệt độ và nhắc từng học sinh rửa tay trước khi vào trong trường. Vì dịch vẫn chưa hết hẳn nên chúng tôi không cần tham gia lễ chào cờ như mọi khi mà tất cả học sinh đều được lên lớp. Tôi chợt cảm thấy mọi người trở nên xa cách nhau hơn, lâu lâu chỉ hỏi bâng quơ vài câu cho có lệ, có lẽ là vì ngại chăng? Không khí trong lớp trở nên im lặng đến lạ.
Ở mỗi lớp đều có một chai nước rửa tay khô để rửa tay bất kì lúc nào. Trong lớp các bạn đều phải mỗi người ngồi ở một bàn và ngồi so le nhau để giảm khả năng lây nhiễm dịch bệnh. Lớp tôi còn phải chia nhóm ra để học theo từng buổi trong tuần, hạn chế việc lớp đông, nhiều học sinh.
Đến giờ ra chơi, học sinh không còn ùa ra sân nữa mà chỉ chơi trên hành lang, lúc này tôi mới thấy, sân trường vô cùng trống vắng. Cùng lắm chỉ vài ba học sinh ở mỗi lớp ra ngoài đi dạo hoặc rửa tay. Những cành cây cũng không còn xào xạc lá như mọi lần mà chỉ buồn buồn im lặng. Tôi nhớ khung cảnh sân trường mỗi giờ ra chơi. Ánh nắng chiếu xuống nhẹ nhàng, khung cảnh rộn ràng, đông vui, tiếng cười nói phát ra khắp nơi. Nhưng với tình hình dịch bệnh bây giờ, chắc còn lâu lắm tôi mới có thể thấy được khung cảnh như vậy.
Dịch bệnh vô cùng nguy hiểm, mặc dù ngồi trong lớp mà đeo khẩu trang liên tục thì thật sự rất nóng, nhưng chúng tôi phải cố gắng chịu vì sức khỏe của tất cả mọi người. Trong lớp ngoài tiếng giảng bài của cô giáo, tiếng quạt chạy chậm chậm thì không còn gì nữa. Tôi cảm thấy như mọi vật đều bị ngưng đọng thời gian vậy.
Tôi chỉ muốn hết dịch, mọi thứ sẽ quay trở lại như ngày trước để chúng tôi có thể thoải mái nô đùa, trò chuyện. Tôi thầm cảm ơn những bác sĩ, những quân nhân đang ở tuyến đầu chống dịch đã cố gắng làm việc để chúng tôi được đi học lại.