Viết 1 bài văn tả người thân yêu gần gũi nhất đối với em trong đó có sử dụng cụm động từ(chỉ ra những cụm động từ đó)
Viết 1 bài văn tả người thân yêu gần gũi nhất đối với em trong đó có sử dụng cụm động từ(chỉ ra những cụm động từ đó)
By Isabelle
By Isabelle
Viết 1 bài văn tả người thân yêu gần gũi nhất đối với em trong đó có sử dụng cụm động từ(chỉ ra những cụm động từ đó)
Vào một lúc nào đó, khi không gian yên tĩnh, tôi ngồi bên cửa sổ và những dòng suy nghĩ về mẹ chạy qua tôi.
Mẹ tôi là hiệu phó của một trường Mầm non. Mẹ rất đẹp và còn rất trẻ nhưng đôi bàn tay đã dần xuất hiện những vết chai. Hằng ngày, với đôi bàn tay ấy, mẹ đã dắt tôi đến trường, nấu cho gia đình những bữa ăn ngon lành… Mẹ luôn bận rộn chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Hồi tôi còn nhỏ, chưa có em nên bao nhiêu thời gian, tình cảm, mẹ dành hết cả cho tôi. Khi mẹ sinh em bé, nhìn mẹ chăm em, tôi đã nghĩ rằng hình như mẹ chỉ lo cho em, không quan tâm tới tôi. Lúc ấy, tôi đã giận mẹ. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình thật buồn cười và trẻ con quá. Tôi mong mẹ có thật nhiều thời gian dành cho chị em tôi. Tôi muốn kể cho mẹ nghe nhiều chuyện vui chỉ để nhìn thấy nụ cười trên môi mẹ. Tôi muốn mẹ có nhiều thời gian rỗi để nghe nhạc, bởi đó là sở thích của mẹ. Nhưng mẹ nào đâu có thời gian.
Tôi nhớ, có một lần, sau khi đi làm về, mẹ có vẻ căng thẳng và chợt nổi cáu với tôi. Tôi tức lắm và “trả thù” lai bằng cách không học bài, không làm bài tập. Thâm tâm, tôi sợ mẹ mắng, nhưng mẹ không nói gì, chỉ buồn bã một mình. Đêm ấy, tôi chợt nghe tiếng mẹ khóc. Mẹ khóc vì tôi. Tôi bắt đầu hối hận, nước mắt chảy dài, thấm lên trên gối. Đó là đêm tôi khó ngủ nhất, với bao suy nghĩ day dứt trong đầu. Hôm sau, mẹ xin lỗi tôi vì vô ý cáu giận. Nhưng còn tôi, tôi cũng có lỗi cơ mà. Tôi day dứt quá, tôi thầm hứa phải cố gắng chuộc lỗi với mẹ. Và các bạn biết không, tôi đã làm được điều đó.
Cũng có ngày, tôi làm mẹ buồn chỉ vì cái tính hay hờn dỗi của tôi. Hôm ấy là một ngày rất quan trọng đối với mẹ. Tôi cũng háo hức chờ cái ngày ấy, ngày mẹ tôi bảo vệ luận văn thạc sĩ. Bạn bè và những người thân trong gia đình đều tập trung ở nhà tôi để chuẩn bị đến dự buổi bảo vệ luận văn của mẹ. Khi sắp đi, tôi vô tình làm ngã đứa em họ. Bố mắng tôi. Tôi bực mình và dỗi không đến dự lễ bảo vệ luận văn của mẹ. Mẹ buồn mãi, tôi cũng vậy, nhưng bộ mặt lạnh lùng của tôi đã giấu đi tâm trạng thật.
Mẹ mắng, thậm chí giận tôi cũng chỉ vì muốn tôi nên người, nhưng tôi đã bỏ ngoài tai tất cả. Sáu này, khi đã biết nghĩ, tôi nghĩ đến một ngày nào đó, khi tôi đã trưởng thành, khi tôi là một người thành đạt và hạnh phúc thì mẹ tôi đã già, và rồi, mẹ sẽ qua đời, chúng tôi không được thấy mẹ nữa. Nghĩ đến đó tôi bật khóc, và tôi cầu nguyện, cầu cho mẹ luôn ở bên tôi, tôi luôn bên mẹ. Hai mẹ con cứ thế, dắt tay nhau đi vào cuộc sống.
Tôi muốn nói với mẹ tôi: “Mẹ ơi, khi con còn nhỏ, mỗi khi vấp ngã, mẹ đã đỡ con dậy, nâng bước con đi. Giờ đây, con đã trưởng thành, con đang đi từng bước chắc chắn trên đôi chân mẹ đã dạy con đi. Con sẽ đi thật xa nhưng mẹ luôn ở trong trái tim con. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều”.
Mẹ em năm nay mới hơn bốn mươi tuổi nên mẹ vẫn còn trẻ trung và xinh đẹp lắm. Mẹ có dáng người khá là thon thả do mẹ chăm chỉ tập thể dục vào mỗi buổi sáng sớm. Làn da mẹ thì luôn trắng hồng, mịn màng. Ở tuổi này rồi mà mẹ tôi còn có làn da như vậy quả thật là do trời phú. Mẹ sở hữu một khuân mặt trái xoan trong thật dịu dàng làm sao! Nhưng đẹp hơn cả là đôi mắt to, tròn, hiền dịu, đa sầu đa cảm của mẹ. Mỗi khi em được điểm cao về khoe mẹ là đôi mắt mẹ lại ánh lên biết bao niềm vui, ẩn sâu bên trong là sự hạnh phúc, hài lòng đối với em. Ngược lại, mỗi khi em bị điểm kém thì đôi mắt ấy lại đượm một nỗi buồn vô hạn. Những lúc ấy mẹ vẫn cố an ủi em nhưng em biết ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi thất vọng, thất vọng nhiều lắm. Mẹ có một mái tóc mượt mà, luôn thoang thoảng mùi hương nhài dễ chịu được mẹ chải gọn sang một bên. Là một người vui vẻ, mẹ luôn nở nụ cười tươi, duyên dáng trên môi rồi để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp. Giọng nói mẹ thật nhẹ nhàng, mỗi lần mẹ cất giọng hát ru chúng em ngủ như một cơn gió mát thoảng qua đưa chúng em chìm dần vào giấc ngủ.
Người thân yêu gần gũi nhất với em không chỉ đẹp ở vẻ bên ngoài, mà mẹ còn đẹp cả về nội tâm và tính cách nữa. Là một nhân viên công sở, mẹ ăn mặc rất giản dị, khi đến cơ quan mẹ luôn mặc áo đồng phục trông thật dễ mến. Ở cơ quan, mẹ luôn tận tình, say mê công việc, hòa nhã với đồng nghiệp nên luôn được mọi người yêu mến. Khi ở nhà, mẹ là một người sạch sẽ nên có thể thấy sàn nhà lúc nào cũng bóng loáng, tường không có một dấu mạng nhện, nhà bếp sạch đẹp, đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp. Đặc biệt, mẹ tôi có tài nấu ăn rất ngon, mỗi món ăn mẹ nấu đều được trang trí thật bắt mắt, mùi hương thì thật là hấp dẫn, vị vừa miệng. Em thích nhất là món bánh ngọt do mẹ làm, em nhớ có lần em bị điểm kém môn Toán, lúc đó em rất buồn và gần như tuyệt vọng. Nhưng bỗng nhiên, từ đâu đó thoang thoảng mùi bánh thơm phức đã gạt đi nước mắt như đang trực trào ra trong mắt tôi. Mẹ tôi khẽ gõ cửa rồi bước vào phòng tôi với một đĩa bánh nóng hổi và một ly sữa mát lạnh làm cho em cảm thấy thật khoan khoái. Nhưng tuyệt vời nhất chính là vị ngọt của tình yêu mà người thân yêu gần giũ nhất với em mang đến cho em. Nó khiến cho em cảm động, xua tan đi nỗi buồn trong em, làm khơi dậy động lực để em cố gắng hơn, nỗ lực hơn. Mẹ là người yêu quý em nhất nhưng không chỉ yêu thương mình em mà mẹ yêu tất cả mọi người trong nhà, cư xử lễ phép ới bố mẹ chồng, chăm lo chu đáo cho gia đình. Đối với các con, mẹ luôn đối xử công bằng, không thiên vị ai cả. Còn với những người hàng xóm xung quanh, mẹ luôn lịch sự trong giao tiếp với họ. Nhưng tính cách tốt nhất của mẹ là lòng bao dung. Khi tôi còn nhỏ, do ham chơi nên sơ sảy đã làm vỡ chiếc lọ hoa mà mẹ thích nhất. Lúc đó, tôi sợ lắm, sợ bị mẹ mắng nên giấu mảnh vỡ đi. Khi mẹ phát hiện ra, mẹ chẳng nói gì mà chỉ nhìn em buồn rầu, rồi dường như em hiểu ra điều gì đó, em mạnh dạn nói với mẹ:
– Mẹ ơi, con…con đã làm vỡ cái lọ hoa mà mẹ thích nhất ạ.
Mẹ nhìn em, đôi mắt đẫm lệ:
– Không sao đâu con, con biết nhận lỗi là được rồi.
Rồi mẹ ôm em vào lòng, em cũng rưng rưng nước mắt. Mẹ chính là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Mẹ cũng là động lực cho em vững bước trên con đường học tập.
Em luôn tự hào về người thân yêu gần gũi nhất với em – Người mẹ của em. Em tự hứa với bản thân phải luôn tu luyện đạo đức, cố gắng trong việc học để thành công trên con đường sắp tới và làm mẹ vui lòng. Mẹ mãi là hình tượng trong lòng em, là ngọn đèn chỉ lối và là ánh sáng của cuộc đời em. Mẹ luôn là niềm tự hào của em để mỗi khi có ai đó hỏi người gần gũi nhất với bạn là ai, em luôn sẵn lòng trả lời người thân yêu gần gũi nhất với em chính là Mẹ em.