viết 1 bài văn tả về thầy cô mà em mến yêu(ko chép mạng)
0 bình luận về “viết 1 bài văn tả về thầy cô mà em mến yêu(ko chép mạng)”
” Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào…..”
Cứ nghe thấy bài hát này lòng tôi lại bồi hồi nhớ tới người cô đã dạy tôi năm xưa đó là cô Phượng.
Cô Phượng năm nay tròn 30 tuổi. Đúng với cái tên cô đẹp như những bông hoa phượng vậy.Cô có mái tóc ngang vai luôn óng ả, mềm mại .Dáng người uyển chuyển, dong dỏng cao của cô làm cho cả lớp tôi phải chăm chú nhìn. Trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô có 2 chiếc má núm đồng tiền trong cô thật sinh đẹp và hiền hậu. Sỗng mũi cao với đôi môi trái tim thật giống như người mẫu. Trong mắt mấy đứa bọn tôi cô là người đẹp nhất trong trường . Mỗi khi cô cười cô hở ra hàm răng trắng sứ. Cặp mắt long lanh như 2 hòn bi ve của cô thật khuyến rũ.Vì dáng cô đã đẹp sẵn nên cô mặc bộ váy gì lên cũng đẹp.
Thường ngày cô đi dạy ,cô chỉ mặc những bộ quần áo dản dị mà vẫn đệp thật.Mõi khi có bài khó, có bài không hiểu cô lại giảng cho tôi, các bạn.Có lần tôi làm đổ nước ra sàn thấy thế cô không mắng tôi chỉ nhắc tôi rồi bảo các bạn vào phụ tôi để cho sàn khô khỏi bị ngã. Kể từ đó thôi yêu cô hơn, mấy đứa con gái lớp tôi hay ngồi nói chuyện, kể những chuyện hay, buồn mà chưa ai biết.
Tuy cô đã chuyển trường nhưng cứ nghĩ tới cô Phượng đã đẹp mà tính nết, tính tình cũng đẹp cô như là người mẹ thứ 2 vậy :
“Em yêu phút giây này Thầy em, tóc như bạc thêm Bạc thêm vì bụi phấn Đã cho em bài học hay
Đã ba năm học em ngồi học dưới mái trường tiểu học này, được học rất nhiều thầy cô giáo nhiệt tình và chu đáo. Song em vẫn nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp một của em. Cô tên là Lan.
Cô Lan năm nay đã bước sang tuổi ba mươi lăm nhưng vẫn còn rất trẻ so với tuổi của cô. Cô là giáo viên đầu tiên chủ nhiệm em những năm học tiểu học. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô lần đầu tiên gặp trong buổi lễ khai giảng lớp một.
Cô Lan có dáng vẻ mảnh mai, cao cao và gầy gầy. Mái tóc của cô dài tới nửa lưng, màu đen và óng mượt, buông thả xuống ở sau lưng. Mặt cô thon thon, bầu bầu với nước da trắng mịn màng. Đôi mắt của cô không to tròn nhưng nhìn rất hiền hậu và ấm áp. Em ấn tượng nhất là giọng nói trầm ấm, dịu nhẹ đi liền với nụ cười thật tươi, có thể xoa dịu đi bao nhiêu mệt mỏi ở trong lòng.
Đôi bàn tay cô thon và dài, mỗi lần cô cầm phấn viết lên mục giảng thì cô đưa nhanh thoăn thoắt nhưng nét chữ thanh đậm vẫn rất đậm và đều. Cô nắn nót từng chữ để có thể mang đến con chữ đẹp nhất cho học sinh.
Cô rất ân cần và chu đáo đối với học sinh, không phân biệt bạn nào với bạn nào. Ai cũng được cô đối xử rất tốt với nhau. Đối với những bạn nghịch ngợm thì cô ân cần chỉ bảo nhẹ nhàng và mang đến cảm giác thoải mái. Còn đối với những bạn chăm chỉ thì cô yêu quý hết mực và động viên các em học tập thật tốt.
Hằng ngày cô vẫn đi dạy trên chiếc xe máy màu đen, cô đi cũng rất chậm vì tính cô cẩn thận. Mỗi lần cô cất giọng nói giảng bài, cả lớp đều im phăng phắc để nghe cô giảng. Cô được rất nhiều người yêu quý vì sự hòa đồng, thân thiện cũng như nhiệt tình với học sinh. Giờ đây em không còn được học cô nữa nhưng em vẫn luôn nhớ về những lời cô dạy.
Em hi vọng sẽ được gặp lại cô vào một ngày nào đó gần nhất. Để em có thể hỏi cô rằng: “Cô còn nhớ cô học trò này không cô?”
” Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào…..”
Cứ nghe thấy bài hát này lòng tôi lại bồi hồi nhớ tới người cô đã dạy tôi năm xưa đó là cô Phượng.
Cô Phượng năm nay tròn 30 tuổi. Đúng với cái tên cô đẹp như những bông hoa phượng vậy.Cô có mái tóc ngang vai luôn óng ả, mềm mại .Dáng người uyển chuyển, dong dỏng cao của cô làm cho cả lớp tôi phải chăm chú nhìn. Trên khuôn mặt tròn trĩnh của cô có 2 chiếc má núm đồng tiền trong cô thật sinh đẹp và hiền hậu. Sỗng mũi cao với đôi môi trái tim thật giống như người mẫu. Trong mắt mấy đứa bọn tôi cô là người đẹp nhất trong trường . Mỗi khi cô cười cô hở ra hàm răng trắng sứ. Cặp mắt long lanh như 2 hòn bi ve của cô thật khuyến rũ.Vì dáng cô đã đẹp sẵn nên cô mặc bộ váy gì lên cũng đẹp.
Thường ngày cô đi dạy ,cô chỉ mặc những bộ quần áo dản dị mà vẫn đệp thật.Mõi khi có bài khó, có bài không hiểu cô lại giảng cho tôi, các bạn.Có lần tôi làm đổ nước ra sàn thấy thế cô không mắng tôi chỉ nhắc tôi rồi bảo các bạn vào phụ tôi để cho sàn khô khỏi bị ngã. Kể từ đó thôi yêu cô hơn, mấy đứa con gái lớp tôi hay ngồi nói chuyện, kể những chuyện hay, buồn mà chưa ai biết.
Tuy cô đã chuyển trường nhưng cứ nghĩ tới cô Phượng đã đẹp mà tính nết, tính tình cũng đẹp cô như là người mẹ thứ 2 vậy :
“Em yêu phút giây này
Thầy em, tóc như bạc thêm
Bạc thêm vì bụi phấn
Đã cho em bài học hay
Đã ba năm học em ngồi học dưới mái trường tiểu học này, được học rất nhiều thầy cô giáo nhiệt tình và chu đáo. Song em vẫn nhớ nhất là cô giáo chủ nhiệm lớp một của em. Cô tên là Lan.
Cô Lan năm nay đã bước sang tuổi ba mươi lăm nhưng vẫn còn rất trẻ so với tuổi của cô. Cô là giáo viên đầu tiên chủ nhiệm em những năm học tiểu học. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô lần đầu tiên gặp trong buổi lễ khai giảng lớp một.
Cô Lan có dáng vẻ mảnh mai, cao cao và gầy gầy. Mái tóc của cô dài tới nửa lưng, màu đen và óng mượt, buông thả xuống ở sau lưng. Mặt cô thon thon, bầu bầu với nước da trắng mịn màng. Đôi mắt của cô không to tròn nhưng nhìn rất hiền hậu và ấm áp. Em ấn tượng nhất là giọng nói trầm ấm, dịu nhẹ đi liền với nụ cười thật tươi, có thể xoa dịu đi bao nhiêu mệt mỏi ở trong lòng.
Đôi bàn tay cô thon và dài, mỗi lần cô cầm phấn viết lên mục giảng thì cô đưa nhanh thoăn thoắt nhưng nét chữ thanh đậm vẫn rất đậm và đều. Cô nắn nót từng chữ để có thể mang đến con chữ đẹp nhất cho học sinh.
Cô rất ân cần và chu đáo đối với học sinh, không phân biệt bạn nào với bạn nào. Ai cũng được cô đối xử rất tốt với nhau. Đối với những bạn nghịch ngợm thì cô ân cần chỉ bảo nhẹ nhàng và mang đến cảm giác thoải mái. Còn đối với những bạn chăm chỉ thì cô yêu quý hết mực và động viên các em học tập thật tốt.
Hằng ngày cô vẫn đi dạy trên chiếc xe máy màu đen, cô đi cũng rất chậm vì tính cô cẩn thận. Mỗi lần cô cất giọng nói giảng bài, cả lớp đều im phăng phắc để nghe cô giảng. Cô được rất nhiều người yêu quý vì sự hòa đồng, thân thiện cũng như nhiệt tình với học sinh. Giờ đây em không còn được học cô nữa nhưng em vẫn luôn nhớ về những lời cô dạy.
Em hi vọng sẽ được gặp lại cô vào một ngày nào đó gần nhất. Để em có thể hỏi cô rằng: “Cô còn nhớ cô học trò này không cô?”