viêt 1 đoạn văn kể chuyện theo đề tài tự do có sử dụng đối thoại độc thoại đọc thoại nội tâm( kể về ba nhé )
0 bình luận về “viêt 1 đoạn văn kể chuyện theo đề tài tự do có sử dụng đối thoại độc thoại đọc thoại nội tâm( kể về ba nhé )”
Cuộc đời mỗi người là một bãi cát trên biển vậy. Mỗi người ngang qua cuộc đời ta, ít nhiều đều để lại dấu chân ở đó. Có người để lại cho ta những tòa lâu đài tuyệt đẹp nhưng lại chóng bị sóng biển xô vỡ. Có những người là những dấu chân dẫu có bão cát, thời gian vẫn không thể xóa nhòa. Linh – cô gái tôi chỉ gặp có một lần nhưng để lại dấu chân khó phai trong cuộc đời tôi.
Đó là một buổi chiều mùa hè ở quê ngoại tôi, một vùng quê miền nước mặn gần biển, đã quen với nắng và gió. Vì bố mẹ tôi sống ở Hà Nội, lại bận nhiều công việc nên mùa hè đó là lần đâu tiên tôi được đến nơi đây.
Biển thật đẹp. Cái đẹp yên bình và giản dị, không tô vẽ, không có sự xâm chiếm của con người, không có tiếng ồn ào của con người. Sóng nước rì rào ngân lên khúc ca bất diệt về đại dương và về cuộc đời của nó. Ánh nắng cuối ngày không còn chói chang, nhuộm cả bầu trời và mặt biển bằng màu vàng cam của nó. Những tiếng chim chiều cứ ngân vang trong không gian từng tiếng kêu khắc khoải đến nao lòng. Cảnh đẹp mà buồn quá!
Tôi bước chân trên bãi cát còn rát bỏng bởi ánh nắng, ngắm nhìn ánh chiều buông dần trong làn nước đang lấp lánh. Bỗng thấy một người đang ngồi nhìn ra biển. Đó là một cô bé chắc cũng chạc tuổi tôi nhưng da hơi đen, chắc là người của vùng đất, vùng nhỏ này. Những bước chân trên cát của tôi như gây ra tiếng động, khiến người đó quay lại, mở to mắt nhìn tôi. Cậu ấy có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc đen thả ngang vai, nhất là đôi mắt đen nháy, long lanh, nhưng có gì hơi buồn thì phải.
– Chào cậu! – Tôi mở lời với nụ cười thân thiện.
– Chào cậu, cậu mới đến đây chơi hả?
– Sao cậu biết?
– Mình biết hết những người ở đây mà, trông cậu lạ lắm!
– Mình tên My, cậu tên gì?
– Mình là Linh .
Tôi cười, Linh cũng cười. Nhưng là một nụ cười có gì đó thoáng buồn. Linh lại hướng mắt nhìn ra phía biển.
– Cậu đang làm gì vậy ?
– Mình đợi ba mình ?
– Ba cậu đi biển hả ?
– Ừ!
– Thế bao giờ ba cậu về ?
– Mình không biết ?
– Ba cậu đi lâu chưa ?
– Mình không nhớ ba đi bao giờ nữa, từ khi mình còn bé xíu.
Tôi thắc mắc, mẹ thường nói người đi biển nếu gần là một ngày, nếu đi xa chỉ hơn tháng, bố cậu ấy sao đi lâu thế nhỉ ?
– Chắc cậu nhớ ba cậu lắm nhỉ?
– Ừ, cả mẹ tớ nữa.
Hai chúng tôi im lặng. Tôi như cảm nhận được nỗi nhớ và sự ngóng trông của Linh khắp không gian vậy. Lát sau, Linh mới cất tiếng:
– Ba mình đi ra biển khi mình còn xíu, nhưng mình đợi mãi không thấy ba về. Mọi người bảo ba bị biển bắt mất. Hồi ấy, ngày nào mình với mẹ cũng ra đây, đợi ba về.
Tôi lặng im. Tôi vẫn nghĩ biển rất đẹp và thanh bình. Nhưng sau những ngọn sóng ấy, lại là sự dữ dội và mất mát nhiều đến thế. Và con người ta phải chịu mất mát, nhưng cũng nuôi hi vọng nhiều đến vậy.
– Nhưng giờ, chỉ còn mỗi mình, vì mẹ còn phải đi làm nữa mình. Mình nghe người ta nói: nếu kiên trì đợi ai đó ở biển trong hoàng hôn, nhất định người đó sẽ trở về. Mình đã đợi ở đây 5 năm rồi. Có lẽ nó chưa đủ kiên trì, nên ba mới không về?
Linh quay sang nhìn tôi. Linhkhông khóc, ánh mắt cậu chỉ có một màu buồn. Tôi bất giác bối rối không biết phải trả lời sao. Một cô bé đang tuổi ăn và chơi như mình, lại có thể kiên nhẫn và đợi chờ 5 năm. 5 năm, mỗi năm 12 tháng, chắc chắn không phải một thơi gian ngắn
– Mình tin ba cậu nhất định sẽ trở về. Vì ông ấy biết, dẫu biển có đẹp nhưng không thể ở đó mãi được. Vì ở nhà, cô con gái của ông ấy còn đẹp hơn biển cơ mà!
Linh lại quay sang nhìn tôi, và lại cười. Nụ cười của Lan cứ ám ảnh tôi. Nụ cười của con người như đã sống rất lâu trên đời này rồi, đã trải qua hết những đau khổ cuộc đời ở một người bằng tuổi tôi.
Bỗng Linh đứng dậy.
– Sao vậy.
– Về thôi!
– Cậu không đợi nữa?
– Chắc hôm nay bố chưa về rồi. Mẹ mình còn đợi mình ở nhà nữa.
Lúc này tôi mới nhận ra, ánh nắng đã tắt từ bao giờ. Chỉ còn một vài tia yếu ớt còn vương lại nơi chân trời, hắt lên những đám mây cô đơn. Bóng tối đang dần bao phủ nơi này.
Chúng tôi chia tay nhau tại đó.
Hôm sau tôi về Hà Nội, không kịp từ biệt Linh. Mỗi lần bất giác thấy ánh nắng buổi hoàng hôn, tôi lại nhớ tới Linh. Linh còn đợi ba không, hay rồi một ngày, cậu cũng sẽ bỏ cuộc như mẹ cậu ấy? Một ngày nào đó, bố cậu ấy có về? Nhưng tôi biết, tình cảm của cậu ấy với ba sẽ không bao giờ phai nhạt. Con người ta có quyền hi vọng mà. Tôi cũng mơ về một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.
Cuộc đời mỗi người là một bãi cát trên biển vậy. Mỗi người ngang qua cuộc đời ta, ít nhiều đều để lại dấu chân ở đó. Có người để lại cho ta những tòa lâu đài tuyệt đẹp nhưng lại chóng bị sóng biển xô vỡ. Có những người là những dấu chân dẫu có bão cát, thời gian vẫn không thể xóa nhòa. Linh – cô gái tôi chỉ gặp có một lần nhưng để lại dấu chân khó phai trong cuộc đời tôi.
Đó là một buổi chiều mùa hè ở quê ngoại tôi, một vùng quê miền nước mặn gần biển, đã quen với nắng và gió. Vì bố mẹ tôi sống ở Hà Nội, lại bận nhiều công việc nên mùa hè đó là lần đâu tiên tôi được đến nơi đây.
Biển thật đẹp. Cái đẹp yên bình và giản dị, không tô vẽ, không có sự xâm chiếm của con người, không có tiếng ồn ào của con người. Sóng nước rì rào ngân lên khúc ca bất diệt về đại dương và về cuộc đời của nó. Ánh nắng cuối ngày không còn chói chang, nhuộm cả bầu trời và mặt biển bằng màu vàng cam của nó. Những tiếng chim chiều cứ ngân vang trong không gian từng tiếng kêu khắc khoải đến nao lòng. Cảnh đẹp mà buồn quá!
Tôi bước chân trên bãi cát còn rát bỏng bởi ánh nắng, ngắm nhìn ánh chiều buông dần trong làn nước đang lấp lánh. Bỗng thấy một người đang ngồi nhìn ra biển. Đó là một cô bé chắc cũng chạc tuổi tôi nhưng da hơi đen, chắc là người của vùng đất, vùng nhỏ này. Những bước chân trên cát của tôi như gây ra tiếng động, khiến người đó quay lại, mở to mắt nhìn tôi. Cậu ấy có khuôn mặt xinh xắn với mái tóc đen thả ngang vai, nhất là đôi mắt đen nháy, long lanh, nhưng có gì hơi buồn thì phải.
– Chào cậu! – Tôi mở lời với nụ cười thân thiện.
– Chào cậu, cậu mới đến đây chơi hả?
– Sao cậu biết?
– Mình biết hết những người ở đây mà, trông cậu lạ lắm!
– Mình tên My, cậu tên gì?
– Mình là Linh .
Tôi cười, Linh cũng cười. Nhưng là một nụ cười có gì đó thoáng buồn. Linh lại hướng mắt nhìn ra phía biển.
– Cậu đang làm gì vậy ?
– Mình đợi ba mình ?
– Ba cậu đi biển hả ?
– Ừ!
– Thế bao giờ ba cậu về ?
– Mình không biết ?
– Ba cậu đi lâu chưa ?
– Mình không nhớ ba đi bao giờ nữa, từ khi mình còn bé xíu.
Tôi thắc mắc, mẹ thường nói người đi biển nếu gần là một ngày, nếu đi xa chỉ hơn tháng, bố cậu ấy sao đi lâu thế nhỉ ?
– Chắc cậu nhớ ba cậu lắm nhỉ?
– Ừ, cả mẹ tớ nữa.
Hai chúng tôi im lặng. Tôi như cảm nhận được nỗi nhớ và sự ngóng trông của Linh khắp không gian vậy. Lát sau, Linh mới cất tiếng:
– Ba mình đi ra biển khi mình còn xíu, nhưng mình đợi mãi không thấy ba về. Mọi người bảo ba bị biển bắt mất. Hồi ấy, ngày nào mình với mẹ cũng ra đây, đợi ba về.
Tôi lặng im. Tôi vẫn nghĩ biển rất đẹp và thanh bình. Nhưng sau những ngọn sóng ấy, lại là sự dữ dội và mất mát nhiều đến thế. Và con người ta phải chịu mất mát, nhưng cũng nuôi hi vọng nhiều đến vậy.
– Nhưng giờ, chỉ còn mỗi mình, vì mẹ còn phải đi làm nữa mình. Mình nghe người ta nói: nếu kiên trì đợi ai đó ở biển trong hoàng hôn, nhất định người đó sẽ trở về. Mình đã đợi ở đây 5 năm rồi. Có lẽ nó chưa đủ kiên trì, nên ba mới không về?
Linh quay sang nhìn tôi. Linhkhông khóc, ánh mắt cậu chỉ có một màu buồn. Tôi bất giác bối rối không biết phải trả lời sao. Một cô bé đang tuổi ăn và chơi như mình, lại có thể kiên nhẫn và đợi chờ 5 năm. 5 năm, mỗi năm 12 tháng, chắc chắn không phải một thơi gian ngắn
– Mình tin ba cậu nhất định sẽ trở về. Vì ông ấy biết, dẫu biển có đẹp nhưng không thể ở đó mãi được. Vì ở nhà, cô con gái của ông ấy còn đẹp hơn biển cơ mà!
Linh lại quay sang nhìn tôi, và lại cười. Nụ cười của Lan cứ ám ảnh tôi. Nụ cười của con người như đã sống rất lâu trên đời này rồi, đã trải qua hết những đau khổ cuộc đời ở một người bằng tuổi tôi.
Bỗng Linh đứng dậy.
– Sao vậy.
– Về thôi!
– Cậu không đợi nữa?
– Chắc hôm nay bố chưa về rồi. Mẹ mình còn đợi mình ở nhà nữa.
Lúc này tôi mới nhận ra, ánh nắng đã tắt từ bao giờ. Chỉ còn một vài tia yếu ớt còn vương lại nơi chân trời, hắt lên những đám mây cô đơn. Bóng tối đang dần bao phủ nơi này.
Chúng tôi chia tay nhau tại đó.
Hôm sau tôi về Hà Nội, không kịp từ biệt Linh. Mỗi lần bất giác thấy ánh nắng buổi hoàng hôn, tôi lại nhớ tới Linh. Linh còn đợi ba không, hay rồi một ngày, cậu cũng sẽ bỏ cuộc như mẹ cậu ấy? Một ngày nào đó, bố cậu ấy có về? Nhưng tôi biết, tình cảm của cậu ấy với ba sẽ không bao giờ phai nhạt. Con người ta có quyền hi vọng mà. Tôi cũng mơ về một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.
#chucbanhoctotnhe:333