Viết 3 đoạn văn miêu tả ngoại hình, việc làm của ba, mẹ, bà nội em .
Có biểu cảm, mỗi đoạn viết từ 5 – 10 câu. (hay một xíu)
Đừng spam, trả lời qua loa, không chép mạng nha không thì báo cáo.
Viết 3 đoạn văn miêu tả ngoại hình, việc làm của ba, mẹ, bà nội em . Có biểu cảm, mỗi đoạn viết từ 5 – 10 câu. (hay một xíu) Đừng spam, trả lời qua lo
By Alexandra
Đoạn 1 :
Nếu hỏi em yêu ai nhất em sẽ không do dự mà trả lời ngay : mẹ là người em yêu hơn tất cả. Mẹ em năm nay đã ngoài 30 tuổi. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, thân hình cân đối. Nước da mẹ không trắng hồng nhưng bù lại mẹ có khuôn mặt trái xoan trông thật xinh. Mẹ em rất hay cười, mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng đều tăm tắp và chiếc răng khểnh cực duyên. Mẹ làm cô giáo nên công việc bận rộn lắm. Ngày nào mẹ cũng thức khuya soạn giáo án, chấm bài cho học sinh nhưng mẹ cũng không quên lo lắng cho em từng bữa cơm , giác ngủ, chăm sóc cho em từng li từng tí. Em chỉ muốn nói với mẹ : ” Mẹ ơi, con yêu và tự hào về mẹ nhiều lắm!”
Đoạn 2 :
Trong gia đình, ai em cũng yêu , cũng kính trọng. Nhưng người quan trọng nhất đối với em là ba . Ba em có thân hình vạm vỡ, cao lớn. Khuôn mặt hiền lành, phúc hậu. Ba em là người rất chăm chỉ, cẩn thận trong công việc. Ba em cũng làm thầy giáo như mẹ. Ngày nào em cũng thấy ba soạn giáo án rồi chấm bài cho học sinh. Sáng ba cũng dậy sớm cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng cho em. Ba em luôn dạy em học bài khi em gặp bài khó, động viên, chia sẻ với em khi em có chuyện vui, chuyện buồn. Em yêu ba nhiều lắm .
Đoạn 3 :
” Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm” – Mỗi khi nhớ đến bài hát mà em hay hát hồi nhỏ là em lại nhớ đến người bà kính yêu của em. Bà em giờ đã ngoài 65 tuổi. Bà là bác sĩ đã nghỉ hưu . Bà có khuôn mặt hiền từ phúc hậu như bà tiên trong truyện cổ tích. Bà đã già nên tóc đã bạc, da cũng điểm những chấm đồi mồi nhưng đối với em bà em vẫn luôn đẹp nhất. Bà luôn bên cạnh chăm sóc em từ nhỏ đến lớn. Em nhớ lúc em còn nhỏ , mỗi tối bà lại kể cho em những câu truyện cổ tích hay để em chìm vào giấc ngủ . Em chỉ mong bà khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi với em.
Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Tuy thế, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, khoan thai. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông không còn màu đen trong tinh anh mà đã thoáng màu mờ đục, khi đọc sách, ông thường phải dùng đến cặp kính lão cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài đến ngang ngực. Đôi lúc, hình ảnh của ông khiến em nghĩ đến một ông tiên, ông Bụt nào đó trong cổ tích. Đặc biệt, hai cánh tay của ông còn khá săn chắc, thỉnh thoảng, ông vẫn xách những xô nước mà em phải ìạch mãi không di chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn không ai tin được tuổi ông đã đến vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô bác hàng xóm thường khen: “Ông thật có phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ tại sao sức khỏe của ông lại tốt như thế. Ấy là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm làm vệ sinh cá nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, hai ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là chế độ ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn nhất định một sô lượng cơm, ăn nhiều rau và mỗi ngày uống một chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ chế độ tập luyện và ăn uống rất điều độ.