Viết bài dự thi Đại sứ Văn hóa học ko chép mạng hoặc copy !
0 bình luận về “Viết bài dự thi Đại sứ Văn hóa học ko chép mạng hoặc copy !”
Tôi là người thích đọc sách và luôn tìm những cuốn sách hay để đọc. Và tôi đã tìm đọc được một cuốn sách mà đã làm thay đổi nhận thức của tôi. Cuốn sách ” Giết con chim nhại” của nữ nhà văn Mỹ Harper Lee đã làm cho chúng ta có một hành trình đáu tranh tìm lại lẽ phải. Câu chuyện kể về cô bé mất mẹ từ khi còn nhỏ, sống cùng với anh trai Jem và cha là Atticus Finch trong một ngôi nhà ở thị trấn Maycomb. Và câu chuyện không chỉ là những dòng hồi ký mà câu chuyện còn nói về nạn phân biệt chủng tộc. Nạn phân biệt chủng tộc không được miêu tả quá gay gắt nhưng nó vẫn âm thầm trong câu chuyện để chúng ta có thể nhận ra được, đặc biệt qua đôi mắt chân thật của trẻ con. Calputrina đã khiến cho Scout rất ngạc nhiên về cuốn sách bà đã học, bởi chúng chẳng bao giờ nghĩ vậy, Calputrina có nhìn nhận khác với những người da đen khác nhưng khi sinh hoạt cùng họ thì bà cũng cư xử giống như họ vậy. Tiểu thuyết đã không chỉ đem lại cho tác giả Harper Lee giải thưởng Pulitzer danh giá, đó còn là cuốn tiểu thuyết được yêu thích nhất nước Mỹ với sự tham gia bình chọn của hàng triệu độc giả nước này.
CÂU 1: Hãy viết một quyển sách có ý nghĩa với em. BÀI LÀM: Nguyễn Nhật Ánh từ lâu đã trở thành nhà văn quen thuộc của thiếu nhi. Các tác phẩm của ông mỗi lần đọc là một lần ngẫm, một lần trải nghiệm cuộc sống rất đỗi thân thương và giản dị. Bằng cách nào đó, ông đã truyền tải những thông điệp cuộc sống đến với mọi người một cách nhẹ nhàng và sâu lắng. Ấy thế mà cuốn “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” đã để lại cho tôi một bài học sâu sắc: Khi người ta biết yêu thương một con chó thì hiển nhiên người ta sẽ biết yêu thương con người. “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” là câu chuyện kể về cuộc sống của năm con chó nhỏ: Bato, Suku, Pig, Haili và Eme; trong đó Bato là người kể chuyện. Mỗi con chó, mỗi hình dáng, mỗi màu sắc, mỗi tính cách, chúng cùng sống trong một căn nhà, cùng nhau thêu dệt bao kỷ niệm đáng nhớ và coi nhau như anh em một nhà. Nhìn cái cách mà lũ chó chơi với nhau, bảo vệ nhau từ những con chó săn hung dữ,ở bên nhau mỗi khi mệt mỏi, ốm yếu tưởng chừng như sẽ không nhìn thấy ngày mai hay thậm chí giằng co nhau một mẩu xương nhưng rồi lại nhường nhau; không ít người nhận ra rằng lâu nay mình chưa có tình bạn nào đẹp như thế. “Nhưng không nỗi buồn nào có thể so sánh với nỗi buồn khi ta sắp mất một người thân. Đó là loại nỗi buồn không thể đem đóng gói rồi giấu vào một góc khuất nào đó trong vỏ não. Nó luôn tan chảy ra và len lỏi vào mọi khe hở trong tâm hồn bạn. Nó khiến bạn không làm gì vẫn thấy kiệt sức từng giờ từng phút từng giây…”. Đó là câu nói của Bato khi thấy Pig bất tỉnh, yếu ớt chở chết sau một vụ đánh nhau đẫm máu. Đây cũng là chi tiết khiến tôi cảm động nhất, bâng khuâng nhất. Ngỡ rằng Pig sẽ không qua khỏi, ai cũng buồn bã. Ấy vậy mà nhờ sức sống mạnh mẽ của loài chó, nhờ tình yêu thương từ cô chủ và các bạn chó còn lại, Pig đã qua khỏi cơn đau một cách diệu kỳ. Phải chăng đó là kết tinh tình yêu thương giữa động vật với nhau, con người với động vật sâu xa hơn là con người với con người? Ở cuối cuốn sách, Nguyễn Nhật Ánh đã vẽ lên hình ảnh con Eme ngậm giỏ hoa chạy đến chỗ ông chủ của mình. Nó giống như một biểu tượng sinh động của lòng biết ơn về cuộc sống tươi đẹp mà con người đã đem lại cho loài chó một cách hào phóng và tràn đầy yêu thương. Và đó cũng là lý do câu chuyện “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” ra đời. Khi đọc cuốn sách này, tôi cảm thầy mình như lạc vào chính bối cảnh của câu chuyện. Để rồi khi gấp sách lại, tôi càng thấm thía hơn những bài học về cuộc sống, về tình yêu thương muôn màu muôn vẻ. Tác giả đã khắc họa lên một bức tranh sinh động về cuộc sống, cách nhìn của một con chó nhỏ đối với thế giới xung quanh. Tuy chỉ là lời kể của con chó Bato, nhưng cũng khiến con người suy nghĩ đến vô vàn triết lý trong đời sống của chính mình. Cũng như lời kể của nhân vật “tôi” – Bato: “Ba chị Ni thường nói tâm hồn con người ta cũng cần Vitamin, và sách – nhất là sách viết về động vật – là loại Vitamin tuyệt vời nhất. Vì nếu con người ta biết yêu thương một con chó thì hiển nhiên người ta sẽ biết yêu thương con người; xã hội nhờ vậy sẽ bớt đi những chuyện đau lòng”.
CÂU 2: Nếu được chọn là đại sứ văn hóa đọc Thủ đô 2018, em có ý tưởng gì khuyến khích mọi người đọc sách nhiều hơn cũng như lan tỏa tình yêu sách trong cộng đồng. BÀI LÀM: Người ta có câu ” Nhà không có sách giống như thân thể không có linh hồn”. Bởi lẽ, sách không đơn giản chỉ là khối hình chữ nhật, bên trong vô vàn là chữ. Mà mỗi cuốn sách tưởng chừng như vô tri vô giác ấy lại là một linh hồn. Đối với tôi sách như là một người bạn, một người thầy, hay một khoảng riêng để tôi nhìn nhận lại cuộc sống vốn bộn bề, tấp nập. Đọc sách đối với tôi như một niềm đam mê, niềm đam mê ấy như thể được cất giấu trong một góc khuất nào đó của tâm hồn tôi. Vậy nếu được chọn làm đại sứ văn hóa đọc, tôi sẽ lan tỏa tình yêu sách của mình đến với những người cùng chung niềm đam mê, hơn cả là những người không hề thích đọc sách. Tôi sẽ tuyên truyền cho cộng đồng thấy rằng sách góp phần hình thành nên nhân cách con người, giúp con người ta nâng cao tri thức của mình. Nhân cách con người giống như một mầm cây nhỏ và mỗi cuốn sách là một giọt nước. Đọc nhiều sách cũng giống như tiếp thêm dinh dưỡng cho mầm cây nhỏ đó phát triển xanh tốt trở thành những cây trưởng thành giúp ích cho xã hội. Nếu là đại sứ tôi sẽ được tham gia các hội sách, được giao lưu với những người chung niềm đam mê. Từ đó, tôi có thể lan tỏa tình yêu sách, cất lên tiếng nói, truyền cảm hứng đọc sách đến cộng đồng. Với tư cách là một đại sứ, tôi sẽ đồng hành với dự án “Cùng đọc sách” tiên phong, tạo nên một thế hệ trẻ biết trân trọng, biết tận dụng nguồn lợi không gì thay thế đến từ những cuốn sách hay. Qua đó tôi cùng những người yêu sách sẽ tìm thấy tiếng nói chung, sự đồng cảm chia sẻ với nhau về thông điệp mà mỗi cuốn sách đem lại. Làm đại sứ văn hóa đọc, tôi có cơ hội được trải nghiệm mình. Chẳng hạn như giao lưu giúp tôi tăng khả năng giao tiếp hay tăng khả năng sáng tạo, tư duy. Ngoài ra sách còn giúp ta giải trí, cảm thấy cuộc đời rất đỗi phong phú, muôn màu muôn vẻ. Bên cạnh đó với số tiền không nhỏ được thưởng khi trở thành đại sứ, tôi sẽ trích ra phần lớn để mua toàn bộ sách hay, đồng thời kêu gọi mọi người ủng hộ sách. Chính tay tôi sẽ đem tặng số sách đó cho những trẻ em nghèo ở vùng sâu vùng xa không có tiền mua sách mà lại có niềm đam mê đọc sách như tôi. Qua đây, tôi cũng phần nào gắn kết mọi người với nhau, cùng nhau trao đi tình yêu thương, niềm đam mê đối với cộng đồng. Tạm kết: Với tôi làm đại sứ hay không không còn quan trọng nữa. Bởi lẽ, dù có vinh dự được danh hiệu đó hay không, tôi cũng mong mình có thể khuyến khích mọi người cùng đọc sách, lan tỏa được tình yêu sách của tôi đến với cộng đồng bằng những việc làm nhỏ như quyên góp sách cho thư viện trường hay ủng hộ sách cho những em nhỏ nghèo. Nhà văn H.Godefroy có câu: ” Những quyển sách làm say mê ta đến tận xương tủy, chúng nói chuyện với ta, cho ta lời khuyên và liên kết với ta bởi một tình thân mật, sống động và nhịp nhàng”
Tôi là người thích đọc sách và luôn tìm những cuốn sách hay để đọc. Và tôi đã tìm đọc được một cuốn sách mà đã làm thay đổi nhận thức của tôi. Cuốn sách ” Giết con chim nhại” của nữ nhà văn Mỹ Harper Lee đã làm cho chúng ta có một hành trình đáu tranh tìm lại lẽ phải. Câu chuyện kể về cô bé mất mẹ từ khi còn nhỏ, sống cùng với anh trai Jem và cha là Atticus Finch trong một ngôi nhà ở thị trấn Maycomb. Và câu chuyện không chỉ là những dòng hồi ký mà câu chuyện còn nói về nạn phân biệt chủng tộc. Nạn phân biệt chủng tộc không được miêu tả quá gay gắt nhưng nó vẫn âm thầm trong câu chuyện để chúng ta có thể nhận ra được, đặc biệt qua đôi mắt chân thật của trẻ con. Calputrina đã khiến cho Scout rất ngạc nhiên về cuốn sách bà đã học, bởi chúng chẳng bao giờ nghĩ vậy, Calputrina có nhìn nhận khác với những người da đen khác nhưng khi sinh hoạt cùng họ thì bà cũng cư xử giống như họ vậy. Tiểu thuyết đã không chỉ đem lại cho tác giả Harper Lee giải thưởng Pulitzer danh giá, đó còn là cuốn tiểu thuyết được yêu thích nhất nước Mỹ với sự tham gia bình chọn của hàng triệu độc giả nước này.
Bài dự thi Đại sứ Văn hóa đọc thủ đô
Bài 1:
CÂU 1: Hãy viết một quyển sách có ý nghĩa với em. BÀI LÀM: Nguyễn Nhật Ánh từ lâu đã trở thành nhà văn quen thuộc của thiếu nhi. Các tác phẩm của ông mỗi lần đọc là một lần ngẫm, một lần trải nghiệm cuộc sống rất đỗi thân thương và giản dị. Bằng cách nào đó, ông đã truyền tải những thông điệp cuộc sống đến với mọi người một cách nhẹ nhàng và sâu lắng. Ấy thế mà cuốn “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” đã để lại cho tôi một bài học sâu sắc: Khi người ta biết yêu thương một con chó thì hiển nhiên người ta sẽ biết yêu thương con người. “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” là câu chuyện kể về cuộc sống của năm con chó nhỏ: Bato, Suku, Pig, Haili và Eme; trong đó Bato là người kể chuyện. Mỗi con chó, mỗi hình dáng, mỗi màu sắc, mỗi tính cách, chúng cùng sống trong một căn nhà, cùng nhau thêu dệt bao kỷ niệm đáng nhớ và coi nhau như anh em một nhà. Nhìn cái cách mà lũ chó chơi với nhau, bảo vệ nhau từ những con chó săn hung dữ,ở bên nhau mỗi khi mệt mỏi, ốm yếu tưởng chừng như sẽ không nhìn thấy ngày mai hay thậm chí giằng co nhau một mẩu xương nhưng rồi lại nhường nhau; không ít người nhận ra rằng lâu nay mình chưa có tình bạn nào đẹp như thế. “Nhưng không nỗi buồn nào có thể so sánh với nỗi buồn khi ta sắp mất một người thân. Đó là loại nỗi buồn không thể đem đóng gói rồi giấu vào một góc khuất nào đó trong vỏ não. Nó luôn tan chảy ra và len lỏi vào mọi khe hở trong tâm hồn bạn. Nó khiến bạn không làm gì vẫn thấy kiệt sức từng giờ từng phút từng giây…”. Đó là câu nói của Bato khi thấy Pig bất tỉnh, yếu ớt chở chết sau một vụ đánh nhau đẫm máu. Đây cũng là chi tiết khiến tôi cảm động nhất, bâng khuâng nhất. Ngỡ rằng Pig sẽ không qua khỏi, ai cũng buồn bã. Ấy vậy mà nhờ sức sống mạnh mẽ của loài chó, nhờ tình yêu thương từ cô chủ và các bạn chó còn lại, Pig đã qua khỏi cơn đau một cách diệu kỳ. Phải chăng đó là kết tinh tình yêu thương giữa động vật với nhau, con người với động vật sâu xa hơn là con người với con người? Ở cuối cuốn sách, Nguyễn Nhật Ánh đã vẽ lên hình ảnh con Eme ngậm giỏ hoa chạy đến chỗ ông chủ của mình. Nó giống như một biểu tượng sinh động của lòng biết ơn về cuộc sống tươi đẹp mà con người đã đem lại cho loài chó một cách hào phóng và tràn đầy yêu thương. Và đó cũng là lý do câu chuyện “Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng” ra đời. Khi đọc cuốn sách này, tôi cảm thầy mình như lạc vào chính bối cảnh của câu chuyện. Để rồi khi gấp sách lại, tôi càng thấm thía hơn những bài học về cuộc sống, về tình yêu thương muôn màu muôn vẻ. Tác giả đã khắc họa lên một bức tranh sinh động về cuộc sống, cách nhìn của một con chó nhỏ đối với thế giới xung quanh. Tuy chỉ là lời kể của con chó Bato, nhưng cũng khiến con người suy nghĩ đến vô vàn triết lý trong đời sống của chính mình. Cũng như lời kể của nhân vật “tôi” – Bato: “Ba chị Ni thường nói tâm hồn con người ta cũng cần Vitamin, và sách – nhất là sách viết về động vật – là loại Vitamin tuyệt vời nhất. Vì nếu con người ta biết yêu thương một con chó thì hiển nhiên người ta sẽ biết yêu thương con người; xã hội nhờ vậy sẽ bớt đi những chuyện đau lòng”.
CÂU 2: Nếu được chọn là đại sứ văn hóa đọc Thủ đô 2018, em có ý tưởng gì khuyến khích mọi người đọc sách nhiều hơn cũng như lan tỏa tình yêu sách trong cộng đồng. BÀI LÀM: Người ta có câu ” Nhà không có sách giống như thân thể không có linh hồn”. Bởi lẽ, sách không đơn giản chỉ là khối hình chữ nhật, bên trong vô vàn là chữ. Mà mỗi cuốn sách tưởng chừng như vô tri vô giác ấy lại là một linh hồn. Đối với tôi sách như là một người bạn, một người thầy, hay một khoảng riêng để tôi nhìn nhận lại cuộc sống vốn bộn bề, tấp nập. Đọc sách đối với tôi như một niềm đam mê, niềm đam mê ấy như thể được cất giấu trong một góc khuất nào đó của tâm hồn tôi. Vậy nếu được chọn làm đại sứ văn hóa đọc, tôi sẽ lan tỏa tình yêu sách của mình đến với những người cùng chung niềm đam mê, hơn cả là những người không hề thích đọc sách. Tôi sẽ tuyên truyền cho cộng đồng thấy rằng sách góp phần hình thành nên nhân cách con người, giúp con người ta nâng cao tri thức của mình. Nhân cách con người giống như một mầm cây nhỏ và mỗi cuốn sách là một giọt nước. Đọc nhiều sách cũng giống như tiếp thêm dinh dưỡng cho mầm cây nhỏ đó phát triển xanh tốt trở thành những cây trưởng thành giúp ích cho xã hội. Nếu là đại sứ tôi sẽ được tham gia các hội sách, được giao lưu với những người chung niềm đam mê. Từ đó, tôi có thể lan tỏa tình yêu sách, cất lên tiếng nói, truyền cảm hứng đọc sách đến cộng đồng. Với tư cách là một đại sứ, tôi sẽ đồng hành với dự án “Cùng đọc sách” tiên phong, tạo nên một thế hệ trẻ biết trân trọng, biết tận dụng nguồn lợi không gì thay thế đến từ những cuốn sách hay. Qua đó tôi cùng những người yêu sách sẽ tìm thấy tiếng nói chung, sự đồng cảm chia sẻ với nhau về thông điệp mà mỗi cuốn sách đem lại. Làm đại sứ văn hóa đọc, tôi có cơ hội được trải nghiệm mình. Chẳng hạn như giao lưu giúp tôi tăng khả năng giao tiếp hay tăng khả năng sáng tạo, tư duy. Ngoài ra sách còn giúp ta giải trí, cảm thấy cuộc đời rất đỗi phong phú, muôn màu muôn vẻ. Bên cạnh đó với số tiền không nhỏ được thưởng khi trở thành đại sứ, tôi sẽ trích ra phần lớn để mua toàn bộ sách hay, đồng thời kêu gọi mọi người ủng hộ sách. Chính tay tôi sẽ đem tặng số sách đó cho những trẻ em nghèo ở vùng sâu vùng xa không có tiền mua sách mà lại có niềm đam mê đọc sách như tôi. Qua đây, tôi cũng phần nào gắn kết mọi người với nhau, cùng nhau trao đi tình yêu thương, niềm đam mê đối với cộng đồng. Tạm kết: Với tôi làm đại sứ hay không không còn quan trọng nữa. Bởi lẽ, dù có vinh dự được danh hiệu đó hay không, tôi cũng mong mình có thể khuyến khích mọi người cùng đọc sách, lan tỏa được tình yêu sách của tôi đến với cộng đồng bằng những việc làm nhỏ như quyên góp sách cho thư viện trường hay ủng hộ sách cho những em nhỏ nghèo. Nhà văn H.Godefroy có câu: ” Những quyển sách làm say mê ta đến tận xương tủy, chúng nói chuyện với ta, cho ta lời khuyên và liên kết với ta bởi một tình thân mật, sống động và nhịp nhàng”