Viết bài văn 200 chữ bàn về khi tôi 18 tuổi

Viết bài văn 200 chữ bàn về khi tôi 18 tuổi

0 bình luận về “Viết bài văn 200 chữ bàn về khi tôi 18 tuổi”

  1.   Cuộc sống thật đẹp- tôi nghĩ thế, khi tôi nhìn với đôi mắt của tuổi 18. Chắc có lẽ bởi vì tuổi 18 đã chiếm trọn những màu sắc đẹp nhất, rực rỡ nhất, những hương vị nồng nàn nhất ngọt ngào nhất của cuộc sống.

               Tuổi 18 đối với những ai chưa đến là tâm trạng đợi chờ haó hức như một niềm mơ về một thế giới của tương lai nhiều hứa hẹn, đối với những ai đã đi qua là vùng ký ức đẹp nhất, sáng nhất trong tâm trí và những kỉ niệm trong vùng sáng ấy vẫn chưa xa và sẽ không xa, vì đã là kỉ niệm thì bao giờ cũng là những gì đẹp nhất, sâu nhất. Riêng chỉ có những ai đang nhìn ngắm những màu sắc rực rỡ và nếm những hương vị ngọt ngào của lứa tuổi này mới thấy hết vẻ đẹp của nó.

              Tuổi 18, nói gì đây cho cảm xúc trong tôi vẫn là của riêng tôi nhưng cũng là điều các bạn chưa nói.

              Mười hai năm cắp sách đến trường, kỉ niệm đọng lại năm cuối cấp, những kỉ niệm ấy gắn liền với tuổi 18. Tuổi 18 nó chất chứa nhiều cảm xúc mà đôi khi chính bản thân còn chưa hiểu rõ. Nó có cái hồn nhiên, tinh nghịch của trẻ con, có tính bồng bột, háo thắng của tuổi trẻ và có cả tâm hồn trong sáng, nhạy cảm của tuổi mới lớn.

             Chính vì thế nó đã trở thành nơi tốt nhất lưu giữ những kỉ niệm của tuổi học trò.

             Tuổi 18 vẫn chưa gột rửa hết cái hồn nhiên, tinh nghịch của trẻ con. Tôi thấy cái hồn nhiên trong từng ánh mắt, cử chỉ, từng giọng nói tiếng cười của lũ bạn cùng lớp, và tôi thấy cái tinh nghịch trong từng trò đùa, từng lời nói trêu chọc nhau của họ. Nét tính cách hóm hỉnh này đã làm nên một phần của tuổi 18. Nó làm tôi thấy yêu quá tuổi học trò.

             Thế nhưng, tuổi 18 không chỉ nghịch ngợm mà đôi lúc còn tỏ ra chính chắn như một người lớn, có điều vẫn chưa trọn vẹn. Tôi thấy điều này ở sự bồng bột, háo thắng, thái độ nóng nảy, bốc đồng. Nhưng đây lại là những điều không thể không có của tuổi trẻ.

             Với tôi tuổi 18 đẹp nhất ở tâm hồn nhạy cảm, trong sáng. Trong khoảng thời gian này chúng ta đã được sống những tháng ngày êm đềm không chút buồn lo, được nói những lời nói hồn nhiên nhất, cười những nụ cười thoải mái nhất, suy nghĩ những điều đơn giản nhất và mơ tưởng đến những gì tốt đẹp nhất.

             Và tâm hồn tuổi 18 cũng nhạy cảm lắm: khép nép, e thẹn như những đóa hồng buổi sớm; mỏng manh, dịu dàng như những cánh tường vi và có lúc nhỏ nhắn, yếu ớt như hoa bồ công anh bị gió cuốn đi lúc nào không biết. Tôi biết được điều này trong một lần vô tình nghe thấy tiếng thủ thỉ của những anh chị trong mùa phượng năm trước. Và tôi biết đến mùa phượng sang năm chúng ta rồi cũng như họ: cũng nghe tiếng gió lùa trên vòm cây, cũng ngồi ngắm hoa phượng mà thấy xao xuyến, nghen ngào nắm tay những đứa bạn thân dặn đừng quên nhau.

             Đấy là những điều tôi thấy về tuổi 18. Thế nhưng tuổi 18 là tuổi chập chững bước vào đời, phía trước chúng ta còn một chặng đường rất dài, còn những ước mơ cao hơn, xa hơn. Chúng ta phải chuẩn bị hành trang cho mình thật chu đáo: nghĩa là phải biết vui niềm vui của hiện tại và luôn hướng tới tương lai.

             Tuổi 18 đẹp thế, mơ mộng thế. Dù sau này có đi đến đâu, có làm gì thì lứa tuổi này vẫn là kỉ niệm đẹp nhất, đáng nhớ nhất. Dù thời gian có làm cho kỉ niệm ấy trở nên xa xôi, mờ ảo, nhưng bao giờ cũng êm đềm, đẹp đẽ và rực rỡ ánh sáng.

              Mười tám tuổi, sắp qua rồi lớp 12! Dường như ngôi trường cấp III nơi đây bỗng dưng trở nên nhỏ bé, chật chội khi những ước mơ, những khát khao cháy bỏng của thế hệ trẻ cứ lớn dần ra. Khi một con cá lớn dần lên trong bể nước nhỏ sẽ có cảm giác mình đang tỉ lệ nghịch với thể tích bể, dù thực chất thể tích ấy không hề tăng thêm. Con cá sẽ nuôi trong mình một quyết tâm vươn ra biển lớn để được vẫy vùng, để được đương đầu với sóng gió…  Cũng như con cá ấy, đã gần đến lúc giã từ thời học sinh để bắt đầu bước những bước chập chững trên hành trình mình lựa chọn. Dù thế nào đi nữa thì thời gian vẫn trôi. Vô tình, chóng vánh. Chỉ còn vài tuần nữa những cô cậu tuổi mười tám như tôi sẽ bước vào một chuỗi dài những kỳ thi: thi học kỳ, thi tốt nghiệp, thi ĐH-CĐ. Và rồi một mùa hè sẽ khép lại sau lưng áo trắng học trò để cho những kỷ niệm cứ thế vơi đầy, để phòng học sẽ chẳng còn tiếng cười khúc khích những lần con gái ăn vụng, những lần chơi trò “đại hội võ lâm” của bọn con trai… Ngày mai đây, khi trao những cái ôm siết chặt chia tay nhau, tôi sẽ không tiếc nuối vì một thời tuổi xanh đang qua nữa mà tôi chỉ bật khóc, khóc không phải vì mình yếu đuối mà vì tình yêu thương bạn bè, thầy cô, mái trường đang tràn về trong tim…

    Bình luận

Viết một bình luận