Viết bài văn 200 chữ
Viết về cảm nghĩ của em về quê hương mình
0 bình luận về “Viết bài văn 200 chữ
Viết về cảm nghĩ của em về quê hương mình”
Mỗi người sinh ra đều nhớ về quê hương với những hình hài cụ thể, giống như người mẹ thân yêu của mình. Nhưng với tôi quê hương không phải là hình ảnh đồng lúa thẳng cánh cò bay, không phải hình ảnh bờ đê quanh co uốn khúc, cũng chẳng phải những bãi cát dài phẳng lặng, mà đơn giản, quê hương trong tôi chỉ là những tháng ngày tuổi thơ êm đềm bên gia đình và bè bạn, ở nơi tôi sinh ra và lớn lên….Ninh Bình…Nơi ấy có gia đình tôi, có người mẹ lam lũ quanh năm với ruộng đồng, có người cha chịu vất vả cực nhọc chỉ mong con gái có cuộc sống sung túc đầy đủ…. Nhớ lắm, yêu lắm!
Ninh Bình trong tôi……..
……Là những tháng ngày tuổi thơ êm đềm, trốn ngủ trưa, kéo lê cái mo cau suốt dọc đường, bị mẹ gọi về cho mấy roi nhưng vẫn cười hì hì, mai lại đâu vào đấy!
……Là những hôm chơi đồ hàng cùng lũ bạn, lấy lá khế làm tiền, lấy cỏ làm rau, ăn đủ thứ linh tinh mà chẳng bao giờ thấy đau bụng!
……Là những buổi chiều đi bắt chuồn chuồn, đi câu cá cờ, đứa nào đứa nấy đen nhẻm đen nhèm nhưng lúc nào cũng thấy thích lắm vì có 1 đống chuồn chuồn trên tay!
……Là những buổi tối mất điện, trải chiếu nằm giữa sân, ngắm trời đầy trăng sao, mẹ chỉ cho ông Thần Nông, dải Ngân Hà, sao thấy yên bình đến lạ!
……Là những ngày Tết xúng xính quần áo mới, háo hức được mẹ cho đi chợ Tết, rồi đêm giao thừa, tiếng pháo nổ khắp nơi, mấy chị em xúm xít xếp hàng chờ tới lượt nhận lì xì…..
Đối với tôi, Ninh Bình giống như ông lão,lơ mơ khói thuốc lào, ngày bận rộn chuyện đồng áng, đêm về ngồi kể chuyện sấm trạng, chuyện bao đời xôn xao! Ninh Bình trong tôi giống như cô gái yếm thắm dịu dàng, giản dị, chân quê, giống như người mẹ lưng còng nâng lưng tôi đứng thắng, đôi mắt hằn dấu chân chim cho mắt tôi được lấp lánh rạng ngời! Ninh Bình giống như chàng trai với sức vóc cường tráng, vươn vai đứng dậy như Thánh Gióng thời xa xưa, bước qua trận mạc, chiến tranh, giữ yên xóm làng cho tôi cuộc sống yên bình ngày hôm nay! Ninh Bình trong tôi như đứa trẻ lớn lên từ câu hát lời ru của bà của mẹ, nằm trên lưng trâu thả diều, lim dim đôi mắt, mơ cuộc sống ấm no đủ đầy! Những cánh diều bay cao mang những ước mơ bay xa, thật xa! Giờ đây khi xa Ninh Bình mới thấy quý những ngày tháng ấy, thấy nó yên bình lắm, nhiều kỷ niệm lắm, nhiều khi muốn sống lại những ngày ấy sao thật khó. Nhiều khi giữa lòng thủ đô,bất chợt đi ngang qua nhà máy thuốc lá, thấy mùi thuốc lào cay nồng, hay đi qua ngoại thành, thoang thoảng trong gió mùi rơm nếp mới lại thấy chạnh lòng nhớ quê! Xa quê, con người như gần nhau hơn, mới thấy quý cái tình đồng hương mà ở nhà không có được. Con người Ninh Bình cũng thật lạ, dường như ở đâu cũng thế, cũng vẫn giữ được bản tính cao đẹp ấy, giản dị mà gần gũi, thân thương! Nếu như giữa cái tấp nập của thủ đô, bạn bỗng nghe thấy giọng Ninh Bình thân thương nhà mình, nhắc tới truyền thống hiếu học quê mình thì lại hãnh diện tự hào :” Quê tớ đấy!” Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản thế thôi! Ninh Bình quê mình giờ thay đổi nhiều quá! Cùng với sự phát triển của đất nước, Ninh Bình dường như cũng thay da đổi thịt! Đâu rồi những con đường làng quanh co uốn khúc, đâu rồi những giếng nước gốc đa nơi lũ trẻ chăn trâu hay tụ tập, những mái nhà tranh in dấu 1 thời tuổi thơ nghèo đói…. Tất cả chỉ còn lại là hoài niệm, thay vào đó là những con đường trải nhựa thẳng tắp, những mái nhà cao tầng mọc lên, những nhà máy xí nghiệp thu hút nhiều vốn đầu tư… Trong lòng có chút nuối tiếc, bồi hồi dẫu biết quá khứ qua đi thì tương lai tươi sáng hơn, nhưng nhiều hơn cả vẫn là niềm tự hào! Tự hào vì quê mình đẹp hơn, tự hào vì người dân quê mình có cuộc sống ấm no đầy đủ hơn! ….. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa trả lời được câu hỏi ” Quê hương là gì”, chỉ biết đơn giản đó là Ninh Bình thân yêu, là nơi đầy ắp kỷ niệm, là những gì giản dị nhưng cũng thật gần gũi thân thương đối với mỗi người con xa quê! Nếu như bạn đọc bài này thấy được tình cảm của mình trong đó thì cảm ơn bạn, tôi đã tìm được 1 tâm hồn đồng điệu trong Ninh Bình! Tôi yêu quê tôi, tôi yêu Ninh Bình!
Trong trái tim mỗi người Việt Nam, tình yêu quê hương có lẽ là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Mỗi người sinh ra, ai mà không có cội nguồn gốc gác, ai mà không có quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Quê hương cho ta những kỷ niệm ngọt ngào, cho ta tuổi thơ tươi đẹp. Quê hương dạy ta những bài học làm người đầy ý nghĩa, để cho ta lớn khôn và trưởng thành. Với tôi, quê hương có một vị trí vô cùng đặc biệt, chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi.
Vùng quê tôi nghèo lắm. Con người sống chủ yếu bằng nghề nông, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cuộc sống cơ cực, vất vả, đầy khó khăn, thiếu thốn, có những lúc còn không đủ ăn, đủ no. Mặc dù sống trong cảnh bần hàn, khó khăn là thế, nhưng con người nơi đây sống có tình có nghĩa. Xóm làng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Họ sống với một tình cảm chân thành, chất phác, trong sáng, một thứ tình cảm chỉ có ở những người nông dân nghèo. Quê hương Hưng Yên chính là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, đó cũng là nơi đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, ngọt ngào. Có thể nói, tôi sinh ra trong sự yêu thương của gia đình và lớn lên trong sự đùm bọc, ấm áp tình làng nghĩa xóm. Tình cảm của làng xóm dành cho tôi không hề thay đổi. Cảnh thanh bình của làng quê mà ngày xưa tôi đã thấy, trong mất tôi giờ đây vẫn còn đấy. Thật đáng tiếc! Vì tôi không có máy ảnh để chia sẻ cho các bạn những cảnh thanh bình đó. Nhưng nếu bạn muốn, sẽ có một ngày, tôi cùng bạn về quê hương, để thấy được cảnh thanh bình tuyệt vời nơi đây. Thật là hạnh phúc! Quê hương tôi…! Xin vote 5* vs ctlhn!
Mỗi người sinh ra đều nhớ về quê hương với những hình hài cụ thể, giống như người mẹ thân yêu của mình. Nhưng với tôi quê hương không phải là hình ảnh đồng lúa thẳng cánh cò bay, không phải hình ảnh bờ đê quanh co uốn khúc, cũng chẳng phải những bãi cát dài phẳng lặng, mà đơn giản, quê hương trong tôi chỉ là những tháng ngày tuổi thơ êm đềm bên gia đình và bè bạn, ở nơi tôi sinh ra và lớn lên….Ninh Bình…Nơi ấy có gia đình tôi, có người mẹ lam lũ quanh năm với ruộng đồng, có người cha chịu vất vả cực nhọc chỉ mong con gái có cuộc sống sung túc đầy đủ…. Nhớ lắm, yêu lắm!
Ninh Bình trong tôi……..
……Là những tháng ngày tuổi thơ êm đềm, trốn ngủ trưa, kéo lê cái mo cau suốt dọc đường, bị mẹ gọi về cho mấy roi nhưng vẫn cười hì hì, mai lại đâu vào đấy!
……Là những hôm chơi đồ hàng cùng lũ bạn, lấy lá khế làm tiền, lấy cỏ làm rau, ăn đủ thứ linh tinh mà chẳng bao giờ thấy đau bụng!
……Là những buổi chiều đi bắt chuồn chuồn, đi câu cá cờ, đứa nào đứa nấy đen nhẻm đen nhèm nhưng lúc nào cũng thấy thích lắm vì có 1 đống chuồn chuồn trên tay!
……Là những buổi tối mất điện, trải chiếu nằm giữa sân, ngắm trời đầy trăng sao, mẹ chỉ cho ông Thần Nông, dải Ngân Hà, sao thấy yên bình đến lạ!
……Là những ngày Tết xúng xính quần áo mới, háo hức được mẹ cho đi chợ Tết, rồi đêm giao thừa, tiếng pháo nổ khắp nơi, mấy chị em xúm xít xếp hàng chờ tới lượt nhận lì xì…..
Đối với tôi, Ninh Bình giống như ông lão,lơ mơ khói thuốc lào, ngày bận rộn chuyện đồng áng, đêm về ngồi kể chuyện sấm trạng, chuyện bao đời xôn xao! Ninh Bình trong tôi giống như cô gái yếm thắm dịu dàng, giản dị, chân quê, giống như người mẹ lưng còng nâng lưng tôi đứng thắng, đôi mắt hằn dấu chân chim cho mắt tôi được lấp lánh rạng ngời! Ninh Bình giống như chàng trai với sức vóc cường tráng, vươn vai đứng dậy như Thánh Gióng thời xa xưa, bước qua trận mạc, chiến tranh, giữ yên xóm làng cho tôi cuộc sống yên bình ngày hôm nay! Ninh Bình trong tôi như đứa trẻ lớn lên từ câu hát lời ru của bà của mẹ, nằm trên lưng trâu thả diều, lim dim đôi mắt, mơ cuộc sống ấm no đủ đầy! Những cánh diều bay cao mang những ước mơ bay xa, thật xa! Giờ đây khi xa Ninh Bình mới thấy quý những ngày tháng ấy, thấy nó yên bình lắm, nhiều kỷ niệm lắm, nhiều khi muốn sống lại những ngày ấy sao thật khó. Nhiều khi giữa lòng thủ đô,bất chợt đi ngang qua nhà máy thuốc lá, thấy mùi thuốc lào cay nồng, hay đi qua ngoại thành, thoang thoảng trong gió mùi rơm nếp mới lại thấy chạnh lòng nhớ quê! Xa quê, con người như gần nhau hơn, mới thấy quý cái tình đồng hương mà ở nhà không có được. Con người Ninh Bình cũng thật lạ, dường như ở đâu cũng thế, cũng vẫn giữ được bản tính cao đẹp ấy, giản dị mà gần gũi, thân thương! Nếu như giữa cái tấp nập của thủ đô, bạn bỗng nghe thấy giọng Ninh Bình thân thương nhà mình, nhắc tới truyền thống hiếu học quê mình thì lại hãnh diện tự hào :” Quê tớ đấy!” Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản thế thôi! Ninh Bình quê mình giờ thay đổi nhiều quá! Cùng với sự phát triển của đất nước, Ninh Bình dường như cũng thay da đổi thịt! Đâu rồi những con đường làng quanh co uốn khúc, đâu rồi những giếng nước gốc đa nơi lũ trẻ chăn trâu hay tụ tập, những mái nhà tranh in dấu 1 thời tuổi thơ nghèo đói…. Tất cả chỉ còn lại là hoài niệm, thay vào đó là những con đường trải nhựa thẳng tắp, những mái nhà cao tầng mọc lên, những nhà máy xí nghiệp thu hút nhiều vốn đầu tư… Trong lòng có chút nuối tiếc, bồi hồi dẫu biết quá khứ qua đi thì tương lai tươi sáng hơn, nhưng nhiều hơn cả vẫn là niềm tự hào! Tự hào vì quê mình đẹp hơn, tự hào vì người dân quê mình có cuộc sống ấm no đầy đủ hơn! ….. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa trả lời được câu hỏi ” Quê hương là gì”, chỉ biết đơn giản đó là Ninh Bình thân yêu, là nơi đầy ắp kỷ niệm, là những gì giản dị nhưng cũng thật gần gũi thân thương đối với mỗi người con xa quê! Nếu như bạn đọc bài này thấy được tình cảm của mình trong đó thì cảm ơn bạn, tôi đã tìm được 1 tâm hồn đồng điệu trong Ninh Bình! Tôi yêu quê tôi, tôi yêu Ninh Bình!
Quê hương..!
Trong trái tim mỗi người Việt Nam, tình yêu quê hương có lẽ là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Mỗi người sinh ra, ai mà không có cội nguồn gốc gác, ai mà không có quê hương. Quê hương là nơi ta sinh ra và lớn lên, nơi chôn rau cắt rốn của ta. Quê hương cho ta những kỷ niệm ngọt ngào, cho ta tuổi thơ tươi đẹp. Quê hương dạy ta những bài học làm người đầy ý nghĩa, để cho ta lớn khôn và trưởng thành. Với tôi, quê hương có một vị trí vô cùng đặc biệt, chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi.
Vùng quê tôi nghèo lắm. Con người sống chủ yếu bằng nghề nông, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Cuộc sống cơ cực, vất vả, đầy khó khăn, thiếu thốn, có những lúc còn không đủ ăn, đủ no. Mặc dù sống trong cảnh bần hàn, khó khăn là thế, nhưng con người nơi đây sống có tình có nghĩa. Xóm làng yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Họ sống với một tình cảm chân thành, chất phác, trong sáng, một thứ tình cảm chỉ có ở những người nông dân nghèo. Quê hương Hưng Yên chính là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, đó cũng là nơi đã cho tôi tuổi thơ tươi đẹp, ngọt ngào. Có thể nói, tôi sinh ra trong sự yêu thương của gia đình và lớn lên trong sự đùm bọc, ấm áp tình làng nghĩa xóm.
Tình cảm của làng xóm dành cho tôi không hề thay đổi. Cảnh thanh bình của làng quê mà ngày xưa tôi đã thấy, trong mất tôi giờ đây vẫn còn đấy. Thật đáng tiếc! Vì tôi không có máy ảnh để chia sẻ cho các bạn những cảnh thanh bình đó. Nhưng nếu bạn muốn, sẽ có một ngày, tôi cùng bạn về quê hương, để thấy được cảnh thanh bình tuyệt vời nơi đây. Thật là hạnh phúc! Quê hương tôi…!
Xin vote 5* vs ctlhn!