viết bài văn biểu cảm về dòng sông quê em vào các buổi trong ngày mùa thu
0 bình luận về “viết bài văn biểu cảm về dòng sông quê em vào các buổi trong ngày mùa thu”
Quê hương, nơi mà mỗi con người được sinh ra, nơi chứa bao tuổi thơ tươi đẹp, đối với tôi cũng vậy. Quê hương là nơi mà tôi có thể đùa nghịch cùng lũ trẻ trong xóm, nơi tôi có thể trèo cây trộm quả, nơi mà tôi bàn tay từng vung nước trên sông,…. Và dòng sống ấy luôn chảy trong tim tôi.
Hằng tuần vào cuối tuần, bố mẹ tôi thường dẫn tôi về quê thăm ông bà, bước chân đến quê là lòng tôi lại vui như mở hội, vui thầm thôi! Tôi chạy loanh quanh xóm rồi cuối cùng tôi cũng sẽ chạy ra bờ sông mà tôi yêu thích nhất. Vào mùa thu, nước sông quê tôi lại trong vắt có thể nhìn xuống tận đáy, nước chảy lã lướt, êm đềm mang nét giản dị, bình yên của cái nơi chỉ toàn đồng lúa hiu quạnh không sôi nổi như nơi tôi đang sống. Khi mặt trời xuống, buổi hoàng hôn ở quê tôi, đứng trên thềm nhà của ông bà tôi thì có thể thấy dòng sông ráng vàng, đỏ rực lên mang âm hưởng của một buổi chiều thanh tĩnh, từng đám mây “ngũ sắc” bay qua lượn lại tạo nên một bức tranh có đủ màu sắc, sắc thái của đồng quê.
Trời tối, quê tôi cũng chẳng hiện đại gì đèn đường ở đây không hề sáng, đi đường cần pải cầm thêm đèn dầu, nhưng có lẽ cái đêm khuya ấy không ngăn đc ánh trăng rọi xuống, dòng sông phản chiếu ánh trăng ấy, rồi những chú đom đóm lượn lờ trên cành cây tạo nên một khung cảnh dường như tuyệt mỹ. Không có lời nói nào có thể khen được!
Làn nước sông trong trẻo như khoác lên bộ áo mới xanh xanh cho mùa thu, mang đến sự mát mẽ hài hòa cho cuộc sống người nông dân luôn gắn liền với những đồng lúa rộng đến cò bay thẳng cánh này, nó như một thú vui tao nhã vậy. Luôn mặn mà da dẻ người nông dân gốc Việt.
Quê hương, nơi mà mỗi con người được sinh ra, nơi chứa bao tuổi thơ tươi đẹp, đối với tôi cũng vậy. Quê hương là nơi mà tôi có thể đùa nghịch cùng lũ trẻ trong xóm, nơi tôi có thể trèo cây trộm quả, nơi mà tôi bàn tay từng vung nước trên sông,…. Và dòng sống ấy luôn chảy trong tim tôi.
Hằng tuần vào cuối tuần, bố mẹ tôi thường dẫn tôi về quê thăm ông bà, bước chân đến quê là lòng tôi lại vui như mở hội, vui thầm thôi! Tôi chạy loanh quanh xóm rồi cuối cùng tôi cũng sẽ chạy ra bờ sông mà tôi yêu thích nhất. Vào mùa thu, nước sông quê tôi lại trong vắt có thể nhìn xuống tận đáy, nước chảy lã lướt, êm đềm mang nét giản dị, bình yên của cái nơi chỉ toàn đồng lúa hiu quạnh không sôi nổi như nơi tôi đang sống. Khi mặt trời xuống, buổi hoàng hôn ở quê tôi, đứng trên thềm nhà của ông bà tôi thì có thể thấy dòng sông ráng vàng, đỏ rực lên mang âm hưởng của một buổi chiều thanh tĩnh, từng đám mây “ngũ sắc” bay qua lượn lại tạo nên một bức tranh có đủ màu sắc, sắc thái của đồng quê.
Trời tối, quê tôi cũng chẳng hiện đại gì đèn đường ở đây không hề sáng, đi đường cần pải cầm thêm đèn dầu, nhưng có lẽ cái đêm khuya ấy không ngăn đc ánh trăng rọi xuống, dòng sông phản chiếu ánh trăng ấy, rồi những chú đom đóm lượn lờ trên cành cây tạo nên một khung cảnh dường như tuyệt mỹ. Không có lời nói nào có thể khen được!
Làn nước sông trong trẻo như khoác lên bộ áo mới xanh xanh cho mùa thu, mang đến sự mát mẽ hài hòa cho cuộc sống người nông dân luôn gắn liền với những đồng lúa rộng đến cò bay thẳng cánh này, nó như một thú vui tao nhã vậy. Luôn mặn mà da dẻ người nông dân gốc Việt.