Viết bài văn biểu cảm về mẹ.Không chép mạng. Giúp mình với nha!Mik sẽ vote 5 sao+cảm ơn!!!

Viết bài văn biểu cảm về mẹ.Không chép mạng.
Giúp mình với nha!Mik sẽ vote 5 sao+cảm ơn!!!

0 bình luận về “Viết bài văn biểu cảm về mẹ.Không chép mạng. Giúp mình với nha!Mik sẽ vote 5 sao+cảm ơn!!!”

  1. “Mẹ”- một tiếng gọi thân thương, đơn sơ mà vô cùng giản dị. Thoáng chốc, tôi chợt nghe bài hát” Nhật kí của mẹ”: ” Bao ngày mẹ ngóng……. Bao ngày mẹ trông…… Bao ngày mẹ mong con ra đời….” Bài hát đó đã làm cho hàng lệ của tôi rơi trên khóe mi ướt đẫm. Làm cho tôi nhớ về người mẹ thân thương, ngày đêm chăm lo, tần tảo làm việc nuôi tôi khôn lớn tới bây giờ. Ôi, tôi thương mẹ biết bao. Mẹ- người hoàn hảo nhất trên đời, cũng là người mà tôi yêu quý nhất.

    Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Mái tóc của mẹ đã ngả màu. Làn da mẹ rám nắng. Đôi môi mẹ luôn nở một nụ cười thật ấm áp. Mỗi lầ trời mưa, mẹ nhường cho tôi cái áo lành lặn. Còn mẹ thì sao? Mẹ thì một cái áo đã rách tơi tả. Tôi bảo mẹ lấy của tôi mà mặc. Nhưng mẹ không nghe. Mẹ còn mắng tôi cơ chứ. Tôi vẫn hiểu, mẹ làm thế là không phải là không thương tôi, mẹ làm như vậy để bảo vệ tôi. Và tôi vẫn không thể không nghe lời mẹ được. Nói đến đây, tôi lấy lòng mình thật đau đớn. ” Không thể không nghe lời mẹ được” Sao lại do chính tay tôi viết ra cơ chứ? Vâng, tôi thừa nhận, tôi đã có lần không vâng lời mẹ. Chuyện đó làm tôi nhớ mãi đến tận bây giờ. Chuyện là như sau:Hôm ấy, như thường lệ, tôi vẫn đi học về cùng mấy đứa bạn. Do hôm đó mãi chơi, tới tận bảy giờ đêm tôi mới về nhà. Đúng lúc đó, mẹ tôi đã đi làm về, thấy nhà cửa hỗn độn: Sân không quét, cơm nước chưa nấu, gà không cho ăn, mẹ tôi giận lắm. Mẹ lôi tôi ra ngoài cửa mà quát rằng: ” Mày đi đâu giờ này mới về hả?” Tôi không hề trả lời. Thế là mẹ đánh tôi hai roi. Đau lắm! Tôi khóc và chạy vào nhà. Bây giờ, tôi ghét mẹ lắm. Tối đến, tôi không thèm nói chuyện với mẹ. Tôi thiếp được một lúc thì thấy bố chạy sang phòng của mẹ. Tôi bừng tỉnh:” Mẹ có bị sao không nhỉ?”. Tôi ngây người ra, chạy sang phòng mẹ. Thấy mẹ sốt lắm. Tôi bất động không nói gì cả. Tôi thấy lúc đó mình thật ngu ngốc. Thấy mẹ tỉnh lại, tôi chạy đến bên mẹ mà òa khóc. Mẹ đỡ tôi dạy rròi xoa đầu:” Thôi, chuyện cũng lỡ xảy ra rồi. Không sao đâu.” Tôi hận bản thân mình lắm. Tôi không thể nào tha lỗi cho chính mình.
    ” Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” Tôi đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói này. Hãy làm cho mẹ bạn vui nhé. Đừng để giọt lệ của mẹ rơi như tôi. Để rồi lại phải hối hận.

    Bình luận
  2. Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
    Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.

    Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
    Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!

    Bình luận

Viết một bình luận