(VIẾT BÀI VĂN) Câu 1: đóng vai Kiều kể lại tâm trạng của mình khi ở lầu Ngưng Bích ( Văn xuôi) Câu 2: Kể lại một kỉ niệm vui của em với thầy, cô Help

(VIẾT BÀI VĂN)
Câu 1: đóng vai Kiều kể lại tâm trạng của mình khi ở lầu Ngưng Bích ( Văn xuôi)
Câu 2: Kể lại một kỉ niệm vui của em với thầy, cô
Help mee hứa vote cho bạn nhanh nhanh nhất và hay nhất ạaaaaa

0 bình luận về “(VIẾT BÀI VĂN) Câu 1: đóng vai Kiều kể lại tâm trạng của mình khi ở lầu Ngưng Bích ( Văn xuôi) Câu 2: Kể lại một kỉ niệm vui của em với thầy, cô Help”

  1. ***** bạn tham khảo ****
    The best of team – Gitrang111
    Xin hay nhất + 5sao + cám ơn để thêm điểm cho nhóm ạ????

    CHÚC BẠN HỌC TỐT????

                                                           bài làm                                                                                                     

    Tôi là Thúy Kiều- người con gái đáng thương, tội nghiệp phải bán mình chuộc cha và nay lênh đênh vô định giữa cuộc đời đầy những sầu cay. Bị Tú Bà phát hiện và giam hãm ở lầu Ngưng Bích, lòng tôi vô cùng buồn tủi. Khung cảnh lầu  NGưng Bích phía xa với trăng, bờ bãi càng làm tôi thêm buồn khổ. Cả tuổi xuân tươi đẹp của người con gái bị giam hãm, còn gì đau đớn và buồn khổ hơn thế! Tôi vô định nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, vì quanh tôi còn gì đâu ngoài những u sầu lúc này. Nhớ về người tình, tôi chỉ thấy tủi nhục ghê gớm. Kí ức hạnh phúc thề nguyền dưới trăng hôm nào mà nay đã xa mãi mãi. Tội lỗi của tôi lớn vô cùng bởi lẽ đã chẳng thể nói hết lòng mình với chàng. Éo le vô cùng trong sự chia cắt mãi mãi. Mường tương khung cảnh chàng đêm ngày chờ mong tin tức, tôi đau đớn mà chẳng thể làm gì thêm. Nỗi đau tình yêu đẹp thuở nào cùng với lòng hiếu thảo đêm ngày hướng về mẹ cha khiến lòng tôi thêm sầu khổ. Cha mẹ tuổi cao sức yếu nay tôi lại chẳng thể ở bên chăm sóc. Cứ nghĩ việc cha mẹ đêm ngày chờ tin tôi mà tôi thấy mình quả thực bất hiếu vô cùng. Nghĩ về gia đình, nghĩ về tình yêu, về cuộc sống yên ấm đủ đầy. Lòng tôi như rung lên những đợt sóng lòng sầu cay. Ngoài buồn trông hướng về thiên nhiên cảnh vật, tôi còn biết làm gì để giãi bày lòng mình trong những đau thương. Bi kịch sẽ mãi đeo bám tôi ư? Cuộc đời, tuổi xuân tôi sẽ mãi chết mòn nơi lầu Ngưng Bích như những hoa trôi, cỏ rầu và tiếng sóng ầm ầm mãi chăng

                                                                câu 2                                                                                                       

    Ngày ấy, có được cây viết máy Hero của Trung Quốc là niềm mơ ước lớn lao của bất cứ đứa học trò nào. Cả khối lớp bảy trường tôi chỉ có khoảng năm đứa con nhà khá giả là có được diễm phúc ấy. Thế mà vào ngày sinh nhật của tôi, tôi lại được ba mẹ tặng cho một cái. Khỏi phải nói niềm sung sướng và kiêu hãnh của tôi khi mang cây viết đến lớp.

    Khoảng một tuần sau – tôi còn nhớ hôm ấy là thứ bảy – ra chơi vào tôi rụng rời cả tay chân: cây viết của tôi đã không cánh mà bay. Cả lớp lập tức xôn xao, đứa bò xuống gầm bàn, ngăn cặp, đứa rũ tung sách vở của tôi xem cây viết có lẫn vào không. Tôi cũng máy móc làm theo mấy bạn, mặcdù nhớ chắc chắn rằng trước khi ra khỏi lớp mình đã cất cây viết vào hộp. Đúng lúc đó thì cô Hoa bước vào lớp.

    Sau khi nghe các tổ báo cáo tình hình xong, cô Hoa bảo tôi đứng lên kể chi tiết về sự việc cho cô nghe. Tôi hăm hở kể tất cả: nào là cây viết hiệu gì, màu gì, ai cho, thường hay để đâu, mất vào lúc nào…

    Thằng Kiệt nhanh nhảu:           

    –     Cô cho xét cặp hết lớp mình là ra liền đi cô!

    Cô Hoa hình như không nghe thấy lời nó:

    –     Ra chơi hôm nay có ai ở lại canh lớp?

    –     Dạ Thảo và Mai ạ.

    Mai đứng lên:

    –     Thưa cô, em định ở lại canh lớp với Thảo cho vui, nhưng Thảo nói em cứ ra ngoài sân chơi đi, để mình Thảo ở lại canh lớp được rồi.

    Lập tức trong lớp nổi lên tiếng nhao nhao:

    –     Xét cặp Hồng Thảo đi cô… Xét cặp Hồng Thảo đi cô…

    Xung quanh tôi, đám bạn dang dồn mắt về phía Hồng Thảo, chỉ chờ cô ra lệnh là sẽ lục tung chiếc cặp kia ngay lập tức mà cô Hoa thì vốn nổi tiếng là cô giáo nghiêm khắc nhất trường.

    Mặt Hồng Thảo hết đỏ bừng lên rồi lại tái mét đi. Nó run rẩy lắp bắp:

    –     Em không lấy đâu cô… Không phải em…

    –     Thôi, các em, hết giờ rồi, sau tiết này cô còn bận họp giáo vụ. Thứ hai cô sẽ giải quyết tiếp – Cô Hoa đột ngột lên tiếng rồi bước ra cửa, nhanh đến nỗi cả lớp ngơ ngác không kịp đứng dậy chào.

    Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, bao giờ nhà trường cũng dành khoảng mười lăm phút cho cô giáo chủ nhiệm dặn dò lớp. Cô Hoa bước vào, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống:

    –     Lớp mình tuần qua hạnh kiểm và học lực đều tốt, cô không cần nhắc nhở gì thêm. Còn về chuyện cây viết của Nga…

    Cả lớp chăm chú nhìn cô. Tôi liếc sang Hồng Thảo, taynó run run bám chặt lấy mép bàn.

    –     Hôm thứ bảy cô họp xong thì bác lao công có đưa cho cô một cây viết, bảo rằng bác nhặt được khi quét lớp mình. Có phải cây viết của em đây không?

    Tôi nhìn vào tay cô. Nắp vàng… thân xanh… chữ Hero lấp lánh… đúng là cây viết của tôi rồi. Tôi sung sướng nói:

    –     Thưa cô, đúng rồi. Em cảm ơn cô.

    –     Em về chỗ đi. Lần sau nhớ giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận.

    Cô đi rồi, tôi còn nghe trong lớp bàn tán:

    –     May quá không thì mất rồi.

    Tội nghiệp vậy mà cứ nghi cho Hồng Thảo.

    Hôm ấy ra về lớp tôi lại ríu rít bên nhau, đám con gái cứ luôn miệng trò chuyện với Hồng Thảo như để bù sự lạnh nhạt hôm trước. Bất giác tôi thấy lòng mình vui vui và nhẹ nhõm kì lạ.

    Nhưng có một điều mà tôi biết, mà cả Hồng Thảo cũng biết là cây viết mà cô Hoa đưa cho tôi hôm ấy chỉ giông hệt, chứ không phải là cây viết của tôi. Ngay từ khi viết dòng chữ đầu tiên, tôi đã nhận ra điều đó.

    Sau năm học lớp bảy, tôi theo gia đình chuyển đi nơi khác. Bao nhiêu năm xa cách, không ngờ tôi và Hồng Thảo lại có cơ hội ngồi bên nhau. Nhắc lại chuyện xưa, Hồng Thảo mỉm cười:

    –     Thế mà cho đến nay mình vẫn chưa nói được lời cảm ơn cô về chuyện ấy. Nga có thể tưởng tượng được không, mình đã định nghỉ học vì xấu hổ bởi hành động dại dột ấy.

    –     Còn mình, mình cũng biết ơn cô đã dạy cho mình một cách ứng xử trong cuộc sống.

    Ôi, sao mà chưa bao giờ như lúc này, tôi nhớ cô giáo của tôi đến thế!

    Bình luận

Viết một bình luận