viết bài văn em hiểu thế nào về câu:”thắng ko kiêu,bại ko nản”.

viết bài văn em hiểu thế nào về câu:”thắng ko kiêu,bại ko nản”.

0 bình luận về “viết bài văn em hiểu thế nào về câu:”thắng ko kiêu,bại ko nản”.”

  1. Thắng thua là chuyện thường tình, quan trọng là sau mỗi thử thách ta học được gì, và ta sẽ có những hành động gì để khắc phục những điểm yếu và tang cường điểm mạnh để trong cuộc chiến lần sau, ta sẽ không thất bại.

    Trong cuộc sống, tôi vốn thất bại nhiều lần, nhưng các lần thất bại không làm tôi quỵ ngã quá lâu, bởi tôi sẽ lại đứng lên và tiếp tục tiến bước.

    Tôi vẫn nhớ cái ngày được gọi vào đội Olympic Tin học của trường Đại học, và tôi biết mình chả được vào đội chính nữa, bởi kỹ năng viết thuật toán của tôi chỉ tốt hơn các bạn trung bình một chút thôi, chứ thi Olympic là chuyện không thể, nhưng tôi vẫn cứ đi và tôi đã có cơ hội để nhìn vào mọi người và rồi tự đánh giá chính mình.

    Tôi cũng đã rời vị trí làm giảng viên, không chỉ bởi sự nhiễu nhương trong môi trường nhà nước, mà còn bởi tôi biết mình sẽ không thể làm được gì nhiều với nghiên cứu khoa học. Tôi thực sự không phải là những tài năng có khả năng suy ngẫm về toán, kỹ năng của tôi đồng đều giữa mềm và cứng, và nếu chỉ xét một phía thì rõ là tôi chả có gì xuất sắc. Và tôi phải sống với thực tế là tôi chỉ là một người bình thường, năng lực cũng thường thường, nhưng tôi không muốn làm một người sống không có ý nghĩa, và không mang lại giá trị gì cho cuộc sống.

    Và tôi đã sống theo ước mơ, cho hạnh phúc của tôi và mọi người. Tôi tập viết, tôi chia sẻ, và tôi học tập để rồi chia sẻ với mọi người.

    Rồi đến hôm nay, khi ở tuổi 31, tôi chợt nhận ra, rằng mình chưa đạt đến cái thứ mà tôi mong muốn, một lập trình viên có thể làm việc ở bất cứ nơi đâu, đất nước nào. Tôi vẫn còn xa với chuẩn mực của thế giới lắm, và code tôi viết vẫn còn rối rắm lắm. Tôi vẫn chưa áp dụng các design patterns một cách hoàn hảo. Tôi vẫn gặp khó khăn với những bài toán tìm đường kiểu như người đi tuần (http://en.wikipedia.org/wiki/Travelling_salesman_problem).

    Nhìn vào chính mình, tôi thấy có đôi chút thất vọng, nhưng cũng nhận ra một điều quan trọng, dù gì, tôi vẫn và luôn cố gắng, để mình mỗi ngày mỗi tốt hơn. Có thể tôi chưa bằng nhiều người, nhưng tôi hôm nay, tốt hơn tôi của ngày hôm qua, và có nghĩa rằng tôi vẫn đang tiếp tục bước tới, dù nhanh hay chậm, tôi vẫn đang đi tới.

    Nhưng, nói thế không để tôi tự an ủi chính mình, mà chỉ để thấy rằng, con đường vẫn ở phía trước, hành trình vẫn cần phải tiếp tục, và tôi vẫn chưa và không thể dừng lại, ngay cả khi ở độ tuổi thất thập cổ lai hy, nói chi chỉ mới quá ba mươi chút xíu.

    Enstein từng nói rằng “một khi bạn ngừng học, bạn bắt đầu chết đi”; tôi thực sự tâm đắc với câu nói này, và tôi vẫn tiếp tục cố gắng ngày qua ngày, và tôi không được phép chịu thua chính mình.

    Ngẩng đầu lên, và hãy tiếp tục tiến bước!

    Bình luận
  2. Chớ thấy thất bại mà nản, chớ thấy đắc thắng mà kiêu1. Đây là lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh trích trong “Thư gửi đồng bào Khu 3”, ngày 12 tháng 9 năm 1947.

    Sau hơn nửa năm kể từ khi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược chính thức bùng nổ, quân Pháp đã tạm thời chiếm được nhiều thành phố, thị xã lớn trên cả nước; đồng thời, tích cực chuẩn bị lực lượng đánh ra vùng nông thôn rộng lớn. Tuy nhiên, thế trận chiến tranh nhân dân của ta đã và đang ngày càng phát triển rộng khắp; vùng nông thôn đồng bằng Bắc Bộ; vùng rừng núi Việt Bắc và các tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên vẫn là hậu phương an toàn của cuộc kháng chiến. Trước tình hình đó, trong Đảng, nhân dân và lực lượng vũ trang ta xuất hiện hai luồng tư tưởng: Một bộ phận nhỏ dao động, bi quan, mất niềm tin vào tương lai của cuộc kháng chiến; một bộ phận khác lại tự mãn, chủ quan, khinh địch, cho rằng thực lực của quân Pháp chỉ có vậy, khó có khả năng tiếp tục đánh chiếm các vùng hậu phương chiến lược của ta.

    Chủ tịch Hồ Chí Minh đã sớm phát hiện và kịp thời chấn chỉnh nhằm khắc phục cả hai luồng tư tưởng trên, động viên đồng bào và chiến sĩ ta đừng vì những thất bại, khó khăn trước mắt của công cuộc kháng chiến mà nản lòng, thoái chí, cam phận trở lại kiếp sống nô lệ; đồng thời, cũng lưu ý toàn Đảng, toàn quân, toàn dân ta không được tự đắc, chủ quan, nóng vội, mà phải tiếp tục tích cực chuẩn bị, sẵn sàng cho những thử thách gian nan hơn nữa ở phía trước. Lời nhắc nhở trên của Chủ tịch Hồ Chí Minh đã góp phần quan trọng vào việc định hướng tư tưởng, củng cố quyết tâm, hướng dẫn hành động cho quân dân cả nước khắc phục mọi khó khăn, phát huy những thành quả đã đạt được tiếp tục xây dựng Quân đội, củng cố hậu phương, từng bước đưa cuộc kháng chiến đến thắng lợi cuối cùng.

    Lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi Khu 3 năm xưa đã ghi sâu vào tiềm thức của mỗi cán bộ, chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam và đã trở thành một trong những phẩm chất truyền thống tiêu biểu được kết thành 10 Lời thề danh dự của quân nhân; là niềm tự hào, nguồn cổ vũ, động viên thôi thúc các thế hệ cán bộ, chiến sĩ không ngừng rèn luyện ý chí chiến đấu kiên quyết và bền bỉ, thắng không kiêu, bại không nản, dù gian lao khổ hạnh cũng không sờn lòng, vào sống ra chết cũng không nản chí, sẵn sàng chiến đấu và hy sinh để giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc. Hơn 70 năm đã trôi qua, những phẩm chất tiêu biểu “…thắng không kiêu, bại không nản…” của cán bộ, chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam tiếp tục được tỏa sáng trong mọi hoạt động chiến đấu, công tác, lao động sản xuất, nghiên cứu khoa học… cổ vũ, động viên cán bộ, chiến sĩ toàn quân luôn nêu cao tinh thần chịu đựng gian khổ, hy sinh, sẵn sàng nhận và hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng kiên quyết, kiên trì đấu tranh bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, bảo vệ Đảng, Nhà nước, nhân dân và chế độ xã hội chủ nghĩa… hết lòng, hết sức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân, xứng danh “Bộ đội Cụ Hồ”.

    Bình luận

Viết một bình luận