viết bài văn kể lại 1 việc tốt em đã làm ( kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm)
0 bình luận về “viết bài văn kể lại 1 việc tốt em đã làm ( kết hợp yếu tố miêu tả và biểu cảm)”
Vào một hôm trên đường em đang đi học về. Trời khá nóng bức. Tôi chỉ muốn phóng thật nhanh về nhà để uống ly nước cam đã để trong tủ lạnh từ sáng. Đang nỗ lực đi thật nhanh, em bỗng thấy một bà cụ già, lưng khom khom, chân tay hơi run đang xách túi đồ khá nặng, đang loay hoay tìm cách sang đường. Bà vừa cố tiến lên được một tí, lại phải lùi xuống vì có xe chen ngang bà. Bởi vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên xe chật níc, đi đâu cx thấy xe cộ. Tôi đứng suy ngẫm một lát, bỏ ý nghĩ uống ly nước cam đi chạy tới chỗ bà cụ, nâng giúp bà cái túi rồi hỏi:
– Bà đang cần sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà ạ!
Bà tay chân run lẩy bẩy nhìn tôi:
– Không cần đâu, bà cứ đứng chờ một lúc là xe người ta đỡ ngay ấy mak, Cảm ơn cháu!
Tôi phụng phịu mặt, ra vẻ dỗi hờn trẻ con:
– Cháu không đưa bà sang được, cháu sẽ bám bà đến khi bà sang được thì thôi đấy! – tôi cười.
– Cái con bé này, thật là….Thôi được rồi cũng được, vậy phiền cháu giúp bà qua đường nhé?
– Vâng ạ!
Tôi “vâng” một cách dõng dạc rồi dẫn bà từng bước từng bước sang. Tuy thế nhưng tôi vẫn không quên quy tắc giao thông là sang đường là phải giơ tay xin đường. Chỉ khoảng một lúc thôi, tôi và bà đã snag đường một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi cười và nói:
– Vậy là sang đường an toàn rồi ạ! Thôi cháu về đây ạ!
– Ừ cháu về cẩn thận nhé! Cảm ơn cháu nhiều!
Tôi vẫy tay nhìn bà đi, tuy thế nhưng tôi vẫn không an tâm. Chờ đến khi nào bà đi khuất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi mới an tâm đi bộ về. Trong quãng đường đi về lòng tôi cứ vui sướng khó tả. Mới về tới nhà đã nhảy bổ vào mẹ mà khoe, kể hết chuyện cho mẹ. Mẹ xoa đầu tôi mà khen:
– Con thế là ngoan lắm! Cứ cố gắng mà phát huy nhé!
Cả tối hôm đó, tôi cứ khoe mãi về chuyện đó, cả nhà tôi cứ nức nở khen. Nhắm mắt rồi mà hình tượng bà cụ khi tôi dẫ sang và diễn biến sự việc đó cứ hiện diện trong đầu tôi.
Vào một hôm trên đường em đang đi học về. Trời khá nóng bức. Tôi chỉ muốn phóng thật nhanh về nhà để uống ly nước cam đã để trong tủ lạnh từ sáng. Đang nỗ lực đi thật nhanh, em bỗng thấy một bà cụ già, lưng khom khom, chân tay hơi run đang xách túi đồ khá nặng, đang loay hoay tìm cách sang đường. Bà vừa cố tiến lên được một tí, lại phải lùi xuống vì có xe chen ngang bà. Bởi vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên xe chật níc, đi đâu cx thấy xe cộ. Tôi đứng suy ngẫm một lát, bỏ ý nghĩ uống ly nước cam đi chạy tới chỗ bà cụ, nâng giúp bà cái túi rồi hỏi:
– Bà đang cần sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà ạ!
Bà tay chân run lẩy bẩy nhìn tôi:
– Không cần đâu, bà cứ đứng chờ một lúc là xe người ta đỡ ngay ấy mak, Cảm ơn cháu!
Tôi phụng phịu mặt, ra vẻ dỗi hờn trẻ con:
– Cháu không đưa bà sang được, cháu sẽ bám bà đến khi bà sang được thì thôi đấy! – tôi cười.
– Cái con bé này, thật là….Thôi được rồi cũng được, vậy phiền cháu giúp bà qua đường nhé?
– Vâng ạ!
Tôi “vâng” một cách dõng dạc rồi dẫn bà từng bước từng bước sang. Tuy thế nhưng tôi vẫn không quên quy tắc giao thông là sang đường là phải giơ tay xin đường. Chỉ khoảng một lúc thôi, tôi và bà đã snag đường một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi cười và nói:
– Vậy là sang đường an toàn rồi ạ! Thôi cháu về đây ạ!
– Ừ cháu về cẩn thận nhé! Cảm ơn cháu nhiều!
Tôi vẫy tay nhìn bà đi, tuy thế nhưng tôi vẫn không an tâm. Chờ đến khi nào bà đi khuất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi mới an tâm đi bộ về. Trong quãng đường đi về lòng tôi cứ vui sướng khó tả. Mới về tới nhà đã nhảy bổ vào mẹ mà khoe, kể hết chuyện cho mẹ. Mẹ xoa đầu tôi mà khen:
– Con thế là ngoan lắm! Cứ cố gắng mà phát huy nhé!
Cả tối hôm đó, tôi cứ khoe mãi về chuyện đó, cả nhà tôi cứ nức nở khen. Nhắm mắt rồi mà hình tượng bà cụ khi tôi dẫ sang và diễn biến sự việc đó cứ hiện diện trong đầu tôi.
#chucbanhoctotnhe;333