Viết bài văn kể lại câu chuyện về lòng thương người mà em đã chứng kiến hoặc được đọc trên sách , báo . Ko đc chép trên mạng nha!! Giúp mình với mình

Viết bài văn kể lại câu chuyện về lòng thương người mà em đã chứng kiến hoặc được đọc trên sách , báo .
Ko đc chép trên mạng nha!!
Giúp mình với mình đang cần rất gấp!!!

0 bình luận về “Viết bài văn kể lại câu chuyện về lòng thương người mà em đã chứng kiến hoặc được đọc trên sách , báo . Ko đc chép trên mạng nha!! Giúp mình với mình”

  1. Ở ngoài thế giới rộng lớn, bao la kia, không phải ai cũng được gặp nhiều may mắn, cuộc đời người gặp rất nhiều bấp bênh, gian nan và khổ cực, nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua đi. Tuy nhiên, đâu phải cuộc đời ai cũng cũng có ý chí tiến lên, có lòng thương người đâu, người mà cứu ta, giúp ta vượt qua gian nan khó khăn chính là bản thân ta. Em cũng vậy, khi đọc được, nhìn thấy được những tấm gương vượt khó như thế,  em đã rất cảm động.

    Có một hôm, em cùng với gia đình đi về quê, lúc đang đợi để chuẩn bị đi thì liền thấy một cụ bà ăn xin tội nghiệp đang ngồi ở trên vỉa hè, người bà gầy nho gầy nhắt, bàn tay bàn run run xin người qua đường một ít tiền lẻ, nhưng mọi người đi qua không ai để ý, có người còn đánh và chửi bà: ‘Này bà lão hôi hám kia, bà đừng có luẩn khuẩn ở đây nha, người bà hôi rình,nghèo nát như bà thì cả đời náy bà cũng không có nhận được gì tốt đẹp đâu, tốt nhất là bà nên chết đi.”nói rồi người đó bèn đẩy bà cụ xuống đất một cách không thương tiếc. Khi nhe xong câu nói đó, có một người liền lai bảo  với cậu thanh niên : ‘Anh nói vậy mà nghe được à, anh mới có hai mấy tuổi thôi, còn cụ bà này đã chín mấy rồi, sức khỏe hiện giờ cua cụ rất yếu, đáng lẽ giờ đây, cụ phaie ở nhà nghĩ dưỡn để được con, cháu mình nôi chứ không phải là đi ăn xin để nuôi con cháu anh hiểu chưa”. Đúng lúc ấy, người vợ đi cùng cậu thanh niên vừ nãy, người vừa mới chửi bà la lên: ‘Ôi , ví tiền của em đâu rồi, trong đó có thẻ ngân hàng, tiền và rất nhiều tài liệu quan trong khác đấy anh à”, nghe người vợ nói vậy , câu thanh niên liền bảo:”Chắn chắn thủ phạm lấy ví tiền chính là bà lão hôi hám này chứ không co ai khác hết, bà khôn hồn thì mau trả tiền cho vợ tôi trước khi tôi nổi dận”, bà lão liền run run nói:’ Cậu… nói không đúng rồi, đúng là tôi có ….nghèo thiệt, nhưng tôi không bao giờ ăn cắp của ai đâu…”, giọng bà cụ yếu dần rồi tắt hẳn bà không thể nói được nữa vì bà đã kiệt sức rồi. Đúng luc đó, ban  quản lí sân bay liền thông báo: Có hành khách nào làm rơi ví tiền thì đến phòng quản lí máy bay nhân lai, xin cảm ơn. Lúc đó, hai vợ chồng câu thanh niên mới biết là mình sai liên bỏ chạy. Mấy người xung quanh thấy thương liền ủng hộ tiền cho bà cụ, có người còn cho bà hẳn cả bộ đồ mới.Chính những lúc ấy, bà cụ đã nhận được lòng yêu thương và từ bi của moi người dành cho mình.

    Bình luận
  2. Tôi còn nhớ rõ đó là buổi chiều mùa đông lạnh. Mặt trời đã ngả về đằng tây. Trời sẩm tối. Tôi chùm chăn nằm trong nhà đọc sách. Còn gì tuyệt vời hơn vào những ngày mùa đông như thế mà được nằm biếng như vậy. Chợt nhà dưới vang lên tiếng mẹ gọi:

    – Chi ơi, con giúp mẹ qua chợ mua cho mẹ ít đồ nhé? Mẹ đang dở tay.

    Mặc dù hơi bất mãn vì đang đọc đến đoạn hay, nhưng nghe mẹ nhờ vậy tôi vội choàng chiếc áo, chạy nhanh đi mua. Giờ tan tầm, ngoài đường, dòng xe cộ đông đúc, hối hả. Người thì muốn thật nhanh về nhà để chuẩn bị bữa cơm chiều. Chợt tôi nhận ra trong tiếng ồn ào nhộn nhịp đó có tiếng khóc nức nở của một đứa trẻ. Quay ngưòi lại tôi bắt gặp hình ảnh một cậu bé độ chừng bốn, năm tuổi nước mắt giàn giụa đang gọi mẹ. Thấy vậy, tôi liền đến bên cậu bé, lấy khăn lau nước mắt cho mà hỏi:

    – Em bé, em tên là gì? Mẹ em đâu? Sao em lại đi ra đường một mình thế này?

    Cậu bé vừa nói, vừa khóc nấc lên:

    Em đi theo mẹ nhưng lúc nãy em mải nhìn các bạn chơi trò chơi nên lạc mất mẹ

    Ra là vậy, thì ra cậu bé bị lạc mất mẹ. Tôi phải đứng hồi lâu suy nghi: “Có nên giúp cậu bé này tìm mẹ không nhỉ? Đó là một việc làm tốt, mình nên làm. Nhưng nếu như vậy thì mọi người ở nhà sẽ vô cùng lo lắng khi thấy mình về muộn cả cuốn truyện đang đến phần gay cấn. Thế nhưng để mặc em bé như vậy thì cũng không đành lòng. Thật khó xử”. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định giúp cậu bé đó tìm mẹ còn việc về muộn thì có thể giải thích sau. Tôi an ủi cậu bé:

    Thế này nhé, bây giờ chị sẽ giúp em tìm mẹ. Em đi theo chị, được không? Tìm thấy mẹ rồi thì không còn lo gì nữa. Ta đi nào.

    Tôi nói vậy nhưng cũng khá lo lắng, không biết làm thế nào. Bỗng tôi nhớ ra đồn công an phường ở ngay gần đó, tôi liền dẫn cậu bé đi ngay. Đến nơi, tôi thấy một người phụ nữ đang vừa khai báo một việc gì đó, vừa khóc, nét mặt hiện rõ vẻ phiền muộn, đau khổ. Thì ra cô ấy đến nhờ công an tìm giúp đứa con bị lạc. Cũng thật bất ngờ, đó chính là mẹ của cậu bé này. Cậu bé vừa thấy mẹ đã vội chạy đến ùa vào lòng mẹ. Người mẹ nét mặt rạng rỡ, xúc động khôn tả. Chú công an thường trực hỏi tôi rõ ngọn ngành xong, thay mặt đồn công an cảm ơn tôi vì việc làm này. Tôi thấy vui hơn bao giờ hết, vậy là tôi đã làm được một việc tốt, đem lại niềm vui cho người khác. Sự lo lắng về bài tập giờ không còn làm phiền tôi nữa. Tôi bước về như nhanh hơn, rộn ràng hơn. Tới nhà, mọi người đang lo lắng về tôi. Không biết vì sao tôi về muộn, lỡ đã xảy ra chuyện gì. Không chần chừ, tôi kể cho mọi người nghe việc tốt hôm đó làm tôi đã làm. Mọi người đều rất vui, bỏ qua việc tôi về muộn và còn động viên tôi nữa.

    Ngày hôm đó, nhờ việc làm tốt đó mà tôi đã đem lại niềm vui cho nhiều người. Tôi thực sự vui sướng và hạnh phúc. Chỉ mong có thể làm được nhiều việc tốt hơn nữa để đem niềm vui đến cho mọi người.

    chúc bạn hok tốt

    Bình luận

Viết một bình luận