Viết bài văn kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày
0 bình luận về “Viết bài văn kể lại một giấc mơ trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày”
“Nhớ hoài ! nhớ mãi Nội ơi !
Nhớ cây gậy gỗ,nhớ đời còn đây
Tóc sương muối bạc giờ này
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài” ….!
Bài ca dao trên như nói hộ tâm tình của tôi. Đã lâu rồi, kể từ ngày bà mất tôi không được gặp bà và cũng không mơ thấy bà nữa. Gần đây, vào ngày giỗ và tôi có ước nguyện mong được gặp lại bà dù chỉ một lần. Ước nguyện đó của tôi đã thành sự thật.
Bà tôi rời bỏ con cháu cách đây năm năm. Căn bệnh ung thư quái ác làm bà rất đau, dần dần việc gọi tên tôi cũng trở nên khó khăn rồi bà vĩnh viễn trở về với cát bụi. Đêm hôm ấy, tôi đã khóc rất nhiều vì nhớ bà, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tôi thức dậy tôi thấy mình nằm trong căn nhà của bà. Nhà bà rất đẹp, giàn thiên lý quấn quýt leo tạo thành mái hiên che bóng mát. Ngay trước nhà là khu vườn nhỏ có trồng cây bưởi, xoài và vài cây hoa nhưng tôi thích nhất cây hoa nhài nở những bông hoa trắng muốt, thơm dịu dàng. Gió từ sau nhà đưa hương ổi chín ngoài vườn sau vào khiến tôi thèm thuồng. Đài nhỏ đang bật bài kinh bà vẫn thường nghe. Lẽ nào… Tôi nhìn thấy bóng người quen thuộc. Tôi mở choàng mắt. LÀ bà nội, bà đang hái hoa thiên lý, hẳn bà muốn nấu canh thiên lý cho tôi ăn đây. Tôi lao ra ôm chầm lấy bà.
– Ôi, giật cả mình, bố nhà cô.
– Bà ơi, bà về thăm con ạ? Vui quá bà ơi!
– Ô, nói gì bà không hiểu? Bà đi đâu mà về? Mà hôm nay có phải đi học không? Sắp đến giờ rồi đấy.
– Ơ… Con không bà ạ. Thôi thế nào cũng được. Miễn bà đã về rồi…
Bà cười hiền từ xoa đầu tôi bà bảo:
– Bà chưa hề đi đâu kể từ ngày ấy con ạ. Bà vẫn ở đâu chăm vườn, chăm rau và ngắm nhìn các con khôn lớn. Dạo này nhớ con quá, bà nghe thấy con gọi bà suốt. Đây chỉ là giấc mơ thôi con ạ. Bà cũng biết con đã rất cố gắng học taajp. Năm vừa qua con còn được giải học sinh giỏi tỉnh. Con được đi thăm quan con cũng mua bánh kẹo về thắp hương cho bà. Con còn mua loại bánh bà thích nữa.
– Bà ơi, bà có buồn không? Vì giờ bà không ở cùng với con nữa? Tôi nói
– Buồn thì cũng buồn nhưng chỉ một chút thôi vì đó là quy luật sinh tử, quy luật của đời người rồi. Bà vui nhiều hơn vì bà biết các con ngày càng trưởng thành, luôn chăm ngoan và nhớ về bà. Nghe bà dặn này: Hãy sống thật tốt, biết yêu thuwong, biết quan tâm mọi người, “giấy rách phải giữ lấy nề” con nhé…
– Bà ơi! Bà kể chuyện cho cháu nghe như ngày xưa đi bà. Tôi nũng nịu nằm vào lòng bà. Bà vẫn như xưa, ngồi trên hè, vừa vuốt tóc tôi vừa kể: “ngày xửa ngày xưa…”
Tôi choàng tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức. Nước mắt tôi chảy dài. Bà ơi, bà vẫn luôn dõi theo con, luôn quan tâm đến con như ngày nào. Con ước con có thể nằm ngủ và mơ để được gặp bà, nghe bà nói, nghe bà kể chuyện như trong giấc mơ đẹp đẽ mà an bình ấy… Con nhớ bà.
Ông ngoại là người rất thân yêu đối với em. Trong suốt quãng đời thơ ấu của mình, hình ảnh ông là hình ảnh thân thương yêu quý nhất trong tâm trí em. Ông cho em ăn, ru em ngủ, dạy em vẽ nhà, chơi trò chơi với em. Vậy mà giờ đây, ông không còn bên em nữa. ông ra đi trong một chiều chủ nhật thật lặng lẽ. Tuy ông đã mất nhưng em vẫn mong phép lạ xảy ra, ống có thể trở về và em đã gặp lại ông trong một giấc mơ của mình.
Hôm đó, em học rất mệt nên đi ngủ sớm. Sau khi nhắm mắt lại, em thấy mình chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng trước mắt em hiện ra khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Đúng là khu vườn ấy rồi. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho em ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế nho nhỏ, xanh xanh. Còn giữa vườn là cây hồng xiêm là cây mà ông ngoại cưng nhất. Rồi hai cây bưởi mẹ con, chỗ rau ngải cứu mọc sát đất, cả cày liễu lá dài đến cây xoài đang trổ hoa vẫn nguyên như lúc em còn bé, ở dưới quê với ông ngoại. Trong khu vườn này, ông đã cùng em chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. ông dạy em biết giá trị khi làm việc, đó là niềm vui, niềm Tự hào khi thấy cây mình bỏ công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỉ niệm với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí em. Em thấy nhớ ông quá và đột nhiên em cất tiếng gọi – một tiếng gọi từ trái tim, em gọi thật to: Ông ơi! Bỗng òng từ từ hiện ra. Vì không tin vào mắt mình, em đưa tay lên dụi mắt. Và ông cất tiếng gọi: Bo cún của ông, ông đây mà. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Cái giọng nói đã từng mất đi bây giờ lại trở lại bên em. Em chạy thật nhanh ra chỗ ông. Lúc ấy không hiểu sao miệng em thì cười còn mắt lại đầy nước mắt. Em nhào vào lòng ông, khóc thật to. Ông xoa đầu em thật nhẹ: Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ông ở đây mà. Em ngẩng mặt lên nhìn ông. Tóc ông vẫn bạc trắng như ngày xưa. Em còn nhớ hồi bé mỗi lần nghịch tóc ông, em lại ngô nghê hỏi: Sao tóc ông trắng thế?
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng em cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà. Món quà của sự trí thức, ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà nữa đó là khu vườn nhỏ mà ông đã chăm chút khi còn sống. Và em luôn tin rằng: Dù ông không còn nữa nhưng linh hồn ông vẫn sẽ còn hiện diện ngay ở bên cạnh tôi, với vườn cây đầy hoa trái mà ông trồng.
“Nhớ hoài ! nhớ mãi Nội ơi !
Nhớ cây gậy gỗ,nhớ đời còn đây
Tóc sương muối bạc giờ này
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài” ….!
Bài ca dao trên như nói hộ tâm tình của tôi. Đã lâu rồi, kể từ ngày bà mất tôi không được gặp bà và cũng không mơ thấy bà nữa. Gần đây, vào ngày giỗ và tôi có ước nguyện mong được gặp lại bà dù chỉ một lần. Ước nguyện đó của tôi đã thành sự thật.
Bà tôi rời bỏ con cháu cách đây năm năm. Căn bệnh ung thư quái ác làm bà rất đau, dần dần việc gọi tên tôi cũng trở nên khó khăn rồi bà vĩnh viễn trở về với cát bụi. Đêm hôm ấy, tôi đã khóc rất nhiều vì nhớ bà, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tôi thức dậy tôi thấy mình nằm trong căn nhà của bà. Nhà bà rất đẹp, giàn thiên lý quấn quýt leo tạo thành mái hiên che bóng mát. Ngay trước nhà là khu vườn nhỏ có trồng cây bưởi, xoài và vài cây hoa nhưng tôi thích nhất cây hoa nhài nở những bông hoa trắng muốt, thơm dịu dàng. Gió từ sau nhà đưa hương ổi chín ngoài vườn sau vào khiến tôi thèm thuồng. Đài nhỏ đang bật bài kinh bà vẫn thường nghe. Lẽ nào… Tôi nhìn thấy bóng người quen thuộc. Tôi mở choàng mắt. LÀ bà nội, bà đang hái hoa thiên lý, hẳn bà muốn nấu canh thiên lý cho tôi ăn đây. Tôi lao ra ôm chầm lấy bà.
– Ôi, giật cả mình, bố nhà cô.
– Bà ơi, bà về thăm con ạ? Vui quá bà ơi!
– Ô, nói gì bà không hiểu? Bà đi đâu mà về? Mà hôm nay có phải đi học không? Sắp đến giờ rồi đấy.
– Ơ… Con không bà ạ. Thôi thế nào cũng được. Miễn bà đã về rồi…
Bà cười hiền từ xoa đầu tôi bà bảo:
– Bà chưa hề đi đâu kể từ ngày ấy con ạ. Bà vẫn ở đâu chăm vườn, chăm rau và ngắm nhìn các con khôn lớn. Dạo này nhớ con quá, bà nghe thấy con gọi bà suốt. Đây chỉ là giấc mơ thôi con ạ. Bà cũng biết con đã rất cố gắng học taajp. Năm vừa qua con còn được giải học sinh giỏi tỉnh. Con được đi thăm quan con cũng mua bánh kẹo về thắp hương cho bà. Con còn mua loại bánh bà thích nữa.
– Bà ơi, bà có buồn không? Vì giờ bà không ở cùng với con nữa? Tôi nói
– Buồn thì cũng buồn nhưng chỉ một chút thôi vì đó là quy luật sinh tử, quy luật của đời người rồi. Bà vui nhiều hơn vì bà biết các con ngày càng trưởng thành, luôn chăm ngoan và nhớ về bà. Nghe bà dặn này: Hãy sống thật tốt, biết yêu thuwong, biết quan tâm mọi người, “giấy rách phải giữ lấy nề” con nhé…
– Bà ơi! Bà kể chuyện cho cháu nghe như ngày xưa đi bà. Tôi nũng nịu nằm vào lòng bà. Bà vẫn như xưa, ngồi trên hè, vừa vuốt tóc tôi vừa kể: “ngày xửa ngày xưa…”
Tôi choàng tỉnh dậy vì tiếng chuông báo thức. Nước mắt tôi chảy dài. Bà ơi, bà vẫn luôn dõi theo con, luôn quan tâm đến con như ngày nào. Con ước con có thể nằm ngủ và mơ để được gặp bà, nghe bà nói, nghe bà kể chuyện như trong giấc mơ đẹp đẽ mà an bình ấy… Con nhớ bà.
Ông ngoại là người rất thân yêu đối với em. Trong suốt quãng đời thơ ấu của mình, hình ảnh ông là hình ảnh thân thương yêu quý nhất trong tâm trí em. Ông cho em ăn, ru em ngủ, dạy em vẽ nhà, chơi trò chơi với em. Vậy mà giờ đây, ông không còn bên em nữa. ông ra đi trong một chiều chủ nhật thật lặng lẽ. Tuy ông đã mất nhưng em vẫn mong phép lạ xảy ra, ống có thể trở về và em đã gặp lại ông trong một giấc mơ của mình.
Hôm đó, em học rất mệt nên đi ngủ sớm. Sau khi nhắm mắt lại, em thấy mình chìm sâu vào giấc ngủ. Bỗng trước mắt em hiện ra khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Đúng là khu vườn ấy rồi. Góc vườn là cây khế ngọt ông thường hái cho em ăn. Lá cây vẫn xanh mướt và trên cành xuất hiện những quả khế nho nhỏ, xanh xanh. Còn giữa vườn là cây hồng xiêm là cây mà ông ngoại cưng nhất. Rồi hai cây bưởi mẹ con, chỗ rau ngải cứu mọc sát đất, cả cày liễu lá dài đến cây xoài đang trổ hoa vẫn nguyên như lúc em còn bé, ở dưới quê với ông ngoại. Trong khu vườn này, ông đã cùng em chăm sóc những cây xanh cho chúng lớn, ra hoa, kết quả. ông dạy em biết giá trị khi làm việc, đó là niềm vui, niềm Tự hào khi thấy cây mình bỏ công chăm sóc cho ra những trái ngọt đầu tiên. Nhìn khu vườn, bao nhiêu kỉ niệm với ông ngoại lại ùa về trong tâm trí em. Em thấy nhớ ông quá và đột nhiên em cất tiếng gọi – một tiếng gọi từ trái tim, em gọi thật to: Ông ơi! Bỗng òng từ từ hiện ra. Vì không tin vào mắt mình, em đưa tay lên dụi mắt. Và ông cất tiếng gọi: Bo cún của ông, ông đây mà. Đúng là giọng nói thân thương của ông rồi. Cái giọng nói đã từng mất đi bây giờ lại trở lại bên em. Em chạy thật nhanh ra chỗ ông. Lúc ấy không hiểu sao miệng em thì cười còn mắt lại đầy nước mắt. Em nhào vào lòng ông, khóc thật to. Ông xoa đầu em thật nhẹ: Cháu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ông ở đây mà. Em ngẩng mặt lên nhìn ông. Tóc ông vẫn bạc trắng như ngày xưa. Em còn nhớ hồi bé mỗi lần nghịch tóc ông, em lại ngô nghê hỏi: Sao tóc ông trắng thế?
Tuy ông đã ra đi nhưng cuối cùng em cũng đã hiểu ra, trước khi ông ra đi ông đã để lại cho cháu hai món quà. Món quà của sự trí thức, ông ra đi nhưng cháu vẫn thấy linh hồn ông đang ở bên cháu. Còn món quà nữa đó là khu vườn nhỏ mà ông đã chăm chút khi còn sống. Và em luôn tin rằng: Dù ông không còn nữa nhưng linh hồn ông vẫn sẽ còn hiện diện ngay ở bên cạnh tôi, với vườn cây đầy hoa trái mà ông trồng.