viết bài văn kể về 1 kỉ niệm làm em nhớ mãi
(tự làm, ko chép mạng,dài tầm 2 mặt)
0 bình luận về “viết bài văn kể về 1 kỉ niệm làm em nhớ mãi
(tự làm, ko chép mạng,dài tầm 2 mặt)”
Mỗi con người đều có trong lòng một kỉ niệm khó phai. Mặc dù nó vui đến cỡ nào, nó có thảm đến bao nhiêu thì mỗi kỉ niệm chúng ta đều rút ra được một bài học cho riêng mỗi chúng ta. Chỉ cần có một chút gì đó gợi cho ta nhớ về kỉ niệm đó, chúng ta đều có những cảm xúc khó tả. Giống như tôi vậy:
“Chủ nhật tuần rồi, trong khi tranh thủ dọn dẹp góc học tập, đóng gói lại đống sách báo cũ, bỗng đập vào mắt tôi cuốn sách “Đi tìm lẽ sống” của Viktor E. Frankl – cuốn sách gợi lại cho tôi một kỷ niệm buồn mà tôi không bao giờ quên.
Câu chuyện xảy ra khi tôi đang còn là một cô học sinh lớp 4. Như thường lệ, cứ sáng chủ nhật hàng tuần, bố mẹ lại chở tôi lên những nhà sách tại phố Nguyễn Xí để đọc và mua sách sau những ngày học hành vất vả. Hôm đó tôi rất vui vì tìm được cuốn sách đáp ứng được niềm say mê bấy lâu của tôi – cuốn “ Đi tìm lẽ sống ”. Trên đường về nhà bố mẹ dặn tôi “ Bố mẹ mua thêm sách để con có thể tiếp thu thêm nhiều kiến thức quý giá, nhưng con chỉ được đọc vào những giờ nghỉ ngơi sau khi đã hoàn thành bài tập được giao con nhé”.
Sau bữa cơm tối cùng gia đình, tôi hăm hở ngồi vào bàn học. Tôi kiểm tra các môn học của ngày thứ 2 và thấy mình đã hoàn thành gần hết, chỉ còn hai câu hỏi về lịch sử mà thôi. Tôi chợt nghĩ, hai câu sử này mình làm một chút xíu là xong, hay là mình xem qua cuốn sách “ Đi tìm lẽ sống” có những nội dung gì? Nghĩ là làm, tôi lôi ngay cuốn sách mới được bố mẹ mua cho hồi sáng lật từng trang ra đọc. Có lẽ niềm yêu thích những câu văn, những lí lẽ đầy tính nhân văn và triết lí hay khiến tôi mân mê mà quên hết những gì bố mẹ dặn. Năm phút, mười phút, rồi một tiếng trôi qua lúc nào không hay, tôi chỉ như bừng tỉnh khi nghe tiếng nhạc hiệu chương trình “ Quán Thanh Xuân “ mà tôi yêu thích vọng lên từ dưới tầng 2. Tôi buông vội cuốn sách, chạy xuống xem chương trình yêu thích một cách hào hứng, quên mất cả phần bài tập mà mình còn làm dở dang. Khi chương trình kết thúc thì đã là 11 giờ. Cơn buồn ngủ ập đến kèm với lời mẹ nhắc đi ngủ để sáng mai còn dậy sớm đi học, tôi leo ngay lên giường và nghĩ: “ Thôi cứ ngủ đã, sáng ngày mai dậy sớm làm bài cũng chưa muộn”. Dẫu đã đặt chuông đồng hồ báo thức lúc 6 giờ sáng, nhưng tôi chỉ có thể vùng dậy khi nghe tiếng mẹ gọi giục giã và bàn tay mẹ lay mạnh vào người tôi. Lúc đấy đã là 6 giờ 30 phút, tôi chỉ kịp đánh răng , rửa mặt và ăn vội bát mỳ mẹ nấu và vội vàng đến trường.
Trên đường đến trường, tôi vô cùng lo lắng, lòng thầm mong là hôm nay cô giáo sẽ không kiểm tra bài làm ở nhà. Nhưng sự lo lắng của tôi đã thành sự thật, cô giáo đã thu vở cả lớp để chấm và đương nhiên là tôi đã nhận được điểm kém.
Tối hôm đấy , tôi đã rất lo sợ và xấu hổ khi đưa cuốn vở với con điểm kém để bố tôi ký xác nhận. Tôi nghĩ mình xứng đáng nhận một trận đòn đau, nhưng bố đã không mắng mỏ gì tôi, chỉ im lặng ký vào vở với nét mặt buồn rầu.
Sau đó bố về phòng và viết cho tôi một lá thư như một lời tâm sự. Bố bảo: bố không giận tôi vì điểm kém nhưng bố rất buồn khi thấy tôi không biết giữ hứa. Bố cũng bảo “ ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng bố chỉ mong con gái bố biết nhận ra lỗi lầm của mình, biết nhận lỗi và tự bước tiếp vững vàng trên đôi chân của mình”
Đọc thư của bố, nước mắt tôi cứ chảy dài trên má. Tôi đã chạy ào sang ôm chầm lấy bố và hứa với bố rằng : “ từ nay trở đi không bao giờ con phạm sai lầm như vậy nữa”; và đó cũng chính là lời hứa của tôi với chính bản thân mình.
Tôi mong rằng, các bạn đừng bao giờ quá ham chơi để mắc phải lỗi lầm như tôi khiến bố mẹ phải phiền lòng.
Mỗi con người đều có trong lòng một kỉ niệm khó phai. Mặc dù nó vui đến cỡ nào, nó có thảm đến bao nhiêu thì mỗi kỉ niệm chúng ta đều rút ra được một bài học cho riêng mỗi chúng ta. Chỉ cần có một chút gì đó gợi cho ta nhớ về kỉ niệm đó, chúng ta đều có những cảm xúc khó tả. Giống như tôi vậy:
“Chủ nhật tuần rồi, trong khi tranh thủ dọn dẹp góc học tập, đóng gói lại đống sách báo cũ, bỗng đập vào mắt tôi cuốn sách “Đi tìm lẽ sống” của Viktor E. Frankl – cuốn sách gợi lại cho tôi một kỷ niệm buồn mà tôi không bao giờ quên.
Câu chuyện xảy ra khi tôi đang còn là một cô học sinh lớp 4. Như thường lệ, cứ sáng chủ nhật hàng tuần, bố mẹ lại chở tôi lên những nhà sách tại phố Nguyễn Xí để đọc và mua sách sau những ngày học hành vất vả. Hôm đó tôi rất vui vì tìm được cuốn sách đáp ứng được niềm say mê bấy lâu của tôi – cuốn “ Đi tìm lẽ sống ”. Trên đường về nhà bố mẹ dặn tôi “ Bố mẹ mua thêm sách để con có thể tiếp thu thêm nhiều kiến thức quý giá, nhưng con chỉ được đọc vào những giờ nghỉ ngơi sau khi đã hoàn thành bài tập được giao con nhé”.
Sau bữa cơm tối cùng gia đình, tôi hăm hở ngồi vào bàn học. Tôi kiểm tra các môn học của ngày thứ 2 và thấy mình đã hoàn thành gần hết, chỉ còn hai câu hỏi về lịch sử mà thôi. Tôi chợt nghĩ, hai câu sử này mình làm một chút xíu là xong, hay là mình xem qua cuốn sách “ Đi tìm lẽ sống” có những nội dung gì? Nghĩ là làm, tôi lôi ngay cuốn sách mới được bố mẹ mua cho hồi sáng lật từng trang ra đọc. Có lẽ niềm yêu thích những câu văn, những lí lẽ đầy tính nhân văn và triết lí hay khiến tôi mân mê mà quên hết những gì bố mẹ dặn. Năm phút, mười phút, rồi một tiếng trôi qua lúc nào không hay, tôi chỉ như bừng tỉnh khi nghe tiếng nhạc hiệu chương trình “ Quán Thanh Xuân “ mà tôi yêu thích vọng lên từ dưới tầng 2. Tôi buông vội cuốn sách, chạy xuống xem chương trình yêu thích một cách hào hứng, quên mất cả phần bài tập mà mình còn làm dở dang. Khi chương trình kết thúc thì đã là 11 giờ. Cơn buồn ngủ ập đến kèm với lời mẹ nhắc đi ngủ để sáng mai còn dậy sớm đi học, tôi leo ngay lên giường và nghĩ: “ Thôi cứ ngủ đã, sáng ngày mai dậy sớm làm bài cũng chưa muộn”. Dẫu đã đặt chuông đồng hồ báo thức lúc 6 giờ sáng, nhưng tôi chỉ có thể vùng dậy khi nghe tiếng mẹ gọi giục giã và bàn tay mẹ lay mạnh vào người tôi. Lúc đấy đã là 6 giờ 30 phút, tôi chỉ kịp đánh răng , rửa mặt và ăn vội bát mỳ mẹ nấu và vội vàng đến trường.
Trên đường đến trường, tôi vô cùng lo lắng, lòng thầm mong là hôm nay cô giáo sẽ không kiểm tra bài làm ở nhà. Nhưng sự lo lắng của tôi đã thành sự thật, cô giáo đã thu vở cả lớp để chấm và đương nhiên là tôi đã nhận được điểm kém.
Tối hôm đấy , tôi đã rất lo sợ và xấu hổ khi đưa cuốn vở với con điểm kém để bố tôi ký xác nhận. Tôi nghĩ mình xứng đáng nhận một trận đòn đau, nhưng bố đã không mắng mỏ gì tôi, chỉ im lặng ký vào vở với nét mặt buồn rầu.
Sau đó bố về phòng và viết cho tôi một lá thư như một lời tâm sự. Bố bảo: bố không giận tôi vì điểm kém nhưng bố rất buồn khi thấy tôi không biết giữ hứa. Bố cũng bảo “ ai cũng có thể mắc sai lầm nhưng bố chỉ mong con gái bố biết nhận ra lỗi lầm của mình, biết nhận lỗi và tự bước tiếp vững vàng trên đôi chân của mình”
Đọc thư của bố, nước mắt tôi cứ chảy dài trên má. Tôi đã chạy ào sang ôm chầm lấy bố và hứa với bố rằng : “ từ nay trở đi không bao giờ con phạm sai lầm như vậy nữa”; và đó cũng chính là lời hứa của tôi với chính bản thân mình.
Tôi mong rằng, các bạn đừng bao giờ quá ham chơi để mắc phải lỗi lầm như tôi khiến bố mẹ phải phiền lòng.
#chucbanhoctotnhe;333