viết bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em về ngày đầu tiên đi học

viết bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em về ngày đầu tiên đi học

0 bình luận về “viết bài văn ngắn ghi lại ấn tượng của em về ngày đầu tiên đi học”

  1. Bài làm :

    Ấn tượng trẻ thơ là ấn tượng của tuổi học trò với biết bao kỉ niệm sâu nặng và đáng nhớ . Những ấn tượng , kỉ niệm đã được khắc ghi và in hằn vào trong tâm trí của mỗi người . Và có biết nhiêu nỗi niềm cảm xúc dâng trào , bồi hồi , xúc động khi ta nhớ về ngày đầu tiên đi học . Một ngày mà ta được thoát ra khỏi vòng tay của cha mẹ , ngày mà ta được thoát ra khỏi cái sự che chở và được đi tìm hiểu về thế giới bên ngoài . Có lẽ ngày đầu tiên đi học ghi lại dấu ấn tuổi thơ và là ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời.

    Thật là vui mừng khôn xiết làm sao khi ta cảm thấy sung sướng khi mình sắp được nhìn ra thế giới bên ngoài , chính em đã được người mẹ hiền hậu của mình chuẩn bị những hành trang cần thiết để tới trường . Em đeo ba llo trên vài và cười đùa hết cả một đêm dài , tâm hồn trẻ thơ là vậy , chúng muốn tìm hiểu những thứ mới lạ và vui mừng đón nhận nó . 

    Buổi sáng thức dậy , ta có thể thấy bầu không khí tưng bừng , khi những chú chim hót vang cả quảng trời đầy mơ ước , được mẹ gọi dậy sớm để đi học thì còn gì vui bằng . Niềm vui ấy như khiến bản thân em thêm thúc giục tinh thần sẵn sàng và nhanh chóng đến trường . Đoạn đường ngày nào mà em vẫn thường hay đi giờ nó không còn cảm giác quen thuộc như trước , một cảm giác lạ thường . Hàng cây có vẻ xanh hơn và rung rinh trước gió , một cơn gió nhè nhẹ thổi qua cũng khiến ta cảm thấy xao xuyến . Tay nắm chặt tay mẹ và rảo bước trên con đường làng thân thuộc . Những đứa trẻ mà mình cùng hay chơi ngày trước giờ cũng cáp sách đến trường cùng ta . Cánh đồng lúa bao la bát ngát mà em từng hay chơi trốn tìm cùng lũ trẻ chăn trâu trong làng . Chúng nó giờ đây chỉ biết ngơ ngác nhìn em đi học vì chúng không được đi . Có lẽ được đi học là một điều tất thảy đáng quý . Em thấy mình thật vinh dự .

    Khi đến trường sự nhộn nhịp bắt đầu tăng lên . Nhịp tim của em đập liên hồi cùng với tiếng trống trường rộn rã . Em có cảm giác một thứ gì đó đã khiến mình hơi sợ , em dừng chân lại và bắt đầu cảm thấy nó . Nhưng chua dừng lại ở đó tiếng trống trường như thúc giục em nhập học , cùng với lời cổ vũ động viên của mẹ em nên sự sợ hãi dần biến mất trong tâm trí em . Vào trong đến cổng trường cũng là lúc cổng trường đóng vào , đổi bạn tay em lúc đó bắt đầu cảm thấy thiếu thứ gì ấm áp nào đó , một thứ mà luôn theo em suốt cả chặng đường , thì ra là mẹ em . Đôi bàn tay mẹ vẫy chào em trong sự bàng hoàng , lo lắng của một đứa trẻ . Đôi mắt như sắp bật ra và khóc nhưng em vẫn cố kìm nén và tự bước đi trên quãng đường còn lại . Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm , những người bạn lạ lẫm , những người thầy , người cô và tất cả cảnh vật cũng lạ lẫm . Phải chăng đây là chốn xa lạ hay chẳng qua là không có mẹ bên cạnh . Một cô giáo đã đọng viên em , những lời động viên đó nghe thật êm dịu , nhẹ nhàng mà cứ vang mãi trong tâm trí của em , những dường như em không thể nhớ được cô đã nói gì .

    Thật vậy , ngày đầu tiên nhập học của mỗi người thì vẫn có sự e sợ , lạ lẫm và vô cùng xúc động . Một đứa trẻ sẽ phải trải qua biết bao tâm lý chuyển biến liên tục nhưng sự chuyển biến đó sẽ giúp đứa trẻ vững vàng hơn trong cuộc sống của mình . Và em cũng vậy “ngày đầu tiên đi học là ngày đẹp nhất trên đời” .

    #NOCOPPY . Bài viết được viết bằng chính tâm tư tình cảm của mình . Mong bạn đón nhận .

    Bình luận
  2. Ngày hôm đó, thời tiết thật đẹp. Bầu thời thu se lạnh và những lá vàng rơi rợp cả con đường tới trường. Đây chính là không khí và thời tiết quen thuộc của một ngày tựu trường. Mẹ dắt tôi đến trường, lúc ấy, trong lòng tôi cũng chưa có nhiều cảm xúc. Vì lúc ấy, tôi cũng không hiểu lắm buổi đến trường khai giảng là gì. Tôi chỉ nghĩ là mẹ dắt tôi đi chơi như mọi lần. Và mẹ dường như vui vẻ và háo hức hơn mọi hôm. Cái cảm xúc vui vẻ của mẹ cũng lây sang cả tôi nữa. Cả buổi đi đường, tui cứ líu lo trò chuyện cùng mẹ.

    Và rồi, mẹ nói với tôi, hôm nay là buổi đến trường đầu tiên của tôi. Tôi sẽ có rất nhiều bạn mới, sẽ được thầy cô dạy dỗ từng chữ. Và đó cũng chính là lý do mà tôi đường mặc đồng phục mới. Lúc ấy, trong tôi bỗng cảm thấy lạ, và có phần hồi hộp hơn rất nhiều. Và tất nhiên, tôi cũng rất phấn khởi và mong chờ những điều mới mà mẹ nói với tôi. Ngày tựu trường lúc đó, với tôi chỉ đơn giản là sẽ có thêm thật nhiều bạn mới.

    Tuy nhiên, khi mẹ dắt tôi đến trước cổng trường, trong tôi lại bỗng dâng lên một cảm xúc lo lắng. Vì mọi thứ thật lạ lẫm, thật khác. Ngôi trường rộng lớn và tràn ngập các bạn nhỏ giống như tôi. Tất cả, ngoài mẹ, đều xa lạ với tôi. Tôi đứng nép vào lòng mẹ. Có lẽ, mẹ cùng biết được tôi đang lo lắng nên đã nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và biểu: “Đừng lo, con gái của mẹ, có mẹ ở đây với con”. Sau đó, mẹ nắm chặt tay tôi và dẫn tôi vào trường. Nhờ có lời động viên của mẹ, tôi bắt đầu cảm thấy an tâm hơn và tò mò về cái ngôi trường này hơn.

    Bình luận

Viết một bình luận