viết dàn ý cho bài văn tự sự kể về Món quà ý nghĩa
0 bình luận về “viết dàn ý cho bài văn tự sự kể về Món quà ý nghĩa”
1. MỞ BÀI Trong cuộc đời mỗi người,ai nấy đều có 1 dịp sinh nhật đáng nhớ với những món quà đặc biệt. Riêng đối với em, món quà ấy không chỉ đặc biệt mà còn rất ý nghĩa. Món quà ấy dường như không có thứ quà nào quý giá bằng. Đó là người bố đi quân sự đã rất lâu rồi của em
2. THÂN BÀI – thời gian? nơi chốn? địa điểm tổ chức sinh nhật (vd: Vào đúng tám giờ rưỡi tối chủ nhật tuần trước, em cùng mẹ, anh chị đi đến nhà hàng- nơi mà em đã đặt hàng tổ chức sinh nhật) -mọi người ở đó như thế nào ? Không khí tổ chức có đông vui không? (vd: Đến nơi, điều đầu tiên làm em bất ngờ là các bạn, các cô chú hàng xóm, các gì, các bác đến nơi dự tiệc rất đông vui, ngoài ra thì các bạn của em cũng rất nhiều. Không khí trở nên nhộn nhịp, tưng bừng. Những ca khúc hát hò chúc mừng sinh nhật lần lượt được mở ra trông thật tuyệt) -dẫn dắt vào vấn đề chính ( mọi người tặng quà gì cho em. em thích nhất món nào. Vì sao. Món quà nào có ý nghĩa sâu sắc đối với em ) ( vd: Hơn thế nữa, các cô chú, các bạn lần lượt tặng quà cho em. Nào là búp bê, bong bóng, gấu bông, bút màu, tiền,…. Em thích nhất là con búp bê với mái tóc vàng kia bởi nhớ lại lúc xưa- lúc bố tặng em một con búp bê y hệt vậy, bố còn cõng em trên lưng, làm trò máy bay cho em chơi. Nhưng thật tiếc vì bố vẫn đang đi quân đội, vẫn chưa quay về) – Món quà quan trọng, ý nghĩa ấy bỗng xuất hiện( lúc nào món quà ấy xuất hiện. Cảm xúc của em về món quà đó ?) (vd: Bỗng em phát hiện ra một hộp bìa khổng lồ ở bên kia góc tường, có hai anh nhân viên bưng hộp quà lại gần em , mẹ em bảo: ” Con mở ra đi, chắc chắn con sẽ rất bất ngờ và yêu thích món quà mà bố con gửi về. Em đứng ngơ ra, chầm chậm bước về chiếc hộp, lúc đấy em rất hồi hộp, hào hứng. Không ngờ rằng bố cũng gửi quà về cho mình. Em còn nghĩ bên trong chắc nhiều búp bê lắm hoặc là cả thùng bánh quy. MỞ ra dần, cảm giác ngày càng mềm mại, ấm áp. Bỗng nhiên bố nhảy ra ôm em vào lòng, cảm xúc vở oà, em leo lên người bố, ôm bố, dựa mình vào lòng bố. Thật ấm áp
3. KẾT BÀI Có lẽ rằng, món quà này rất ý nghĩa, quan trong đối với em bởi bố là trụ cột, là mái ấm gia đình. Em yêu bố rất nhiều và yêu món quà đặc biệt, giá trị ấy. Em sẽ học tập thật giỏi để bố mẹ vui lòng và mai sau xây dựng đất nước thêm giàu đẹp, phát triển
Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt.
Nó giống như một chiếc hôm cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường, kỉ niệm vẫn luôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những đồ vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quên con búp bê đó.
Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày.
Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Những lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng.
Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tôi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.
1. MỞ BÀI
Trong cuộc đời mỗi người,ai nấy đều có 1 dịp sinh nhật đáng nhớ với những món quà đặc biệt. Riêng đối với em, món quà ấy không chỉ đặc biệt mà còn rất ý nghĩa. Món quà ấy dường như không có thứ quà nào quý giá bằng. Đó là người bố đi quân sự đã rất lâu rồi của em
2. THÂN BÀI
– thời gian? nơi chốn? địa điểm tổ chức sinh nhật
(vd: Vào đúng tám giờ rưỡi tối chủ nhật tuần trước, em cùng mẹ, anh chị đi đến nhà hàng- nơi mà em đã đặt hàng tổ chức sinh nhật)
-mọi người ở đó như thế nào ? Không khí tổ chức có đông vui không?
(vd: Đến nơi, điều đầu tiên làm em bất ngờ là các bạn, các cô chú hàng xóm, các gì, các bác đến nơi dự tiệc rất đông vui, ngoài ra thì các bạn của em cũng rất nhiều. Không khí trở nên nhộn nhịp, tưng bừng. Những ca khúc hát hò chúc mừng sinh nhật lần lượt được mở ra trông thật tuyệt)
-dẫn dắt vào vấn đề chính ( mọi người tặng quà gì cho em. em thích nhất món nào. Vì sao. Món quà nào có ý nghĩa sâu sắc đối với em )
( vd: Hơn thế nữa, các cô chú, các bạn lần lượt tặng quà cho em. Nào là búp bê, bong bóng, gấu bông, bút màu, tiền,…. Em thích nhất là con búp bê với mái tóc vàng kia bởi nhớ lại lúc xưa- lúc bố tặng em một con búp bê y hệt vậy, bố còn cõng em trên lưng, làm trò máy bay cho em chơi. Nhưng thật tiếc vì bố vẫn đang đi quân đội, vẫn chưa quay về)
– Món quà quan trọng, ý nghĩa ấy bỗng xuất hiện( lúc nào món quà ấy xuất hiện. Cảm xúc của em về món quà đó ?)
(vd: Bỗng em phát hiện ra một hộp bìa khổng lồ ở bên kia góc tường, có hai anh nhân viên bưng hộp quà lại gần em , mẹ em bảo: ” Con mở ra đi, chắc chắn con sẽ rất bất ngờ và yêu thích món quà mà bố con gửi về. Em đứng ngơ ra, chầm chậm bước về chiếc hộp, lúc đấy em rất hồi hộp, hào hứng. Không ngờ rằng bố cũng gửi quà về cho mình. Em còn nghĩ bên trong chắc nhiều búp bê lắm hoặc là cả thùng bánh quy. MỞ ra dần, cảm giác ngày càng mềm mại, ấm áp. Bỗng nhiên bố nhảy ra ôm em vào lòng, cảm xúc vở oà, em leo lên người bố, ôm bố, dựa mình vào lòng bố. Thật ấm áp
3. KẾT BÀI
Có lẽ rằng, món quà này rất ý nghĩa, quan trong đối với em bởi bố là trụ cột, là mái ấm gia đình. Em yêu bố rất nhiều và yêu món quà đặc biệt, giá trị ấy. Em sẽ học tập thật giỏi để bố mẹ vui lòng và mai sau xây dựng đất nước thêm giàu đẹp, phát triển
Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước. Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt.
Nó giống như một chiếc hôm cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường, kỉ niệm vẫn luôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những đồ vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quên con búp bê đó.
Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó; nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày.
Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Những lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng.
Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tôi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.