Viết Đề 1/103: Hãy kể về một kỉ niệm dáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em thích( ko chép mạng)
0 bình luận về “Viết Đề 1/103: Hãy kể về một kỉ niệm dáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em thích( ko chép mạng)”
Bài làm :
Bạn của mẹ cho nhà em một con chó nhỏ chừng vài tháng tuổi lúc em lên lớp bốn. Vì lúc đó em còn nhỏ nên chưa có ghi nhớ gì nhiều nhưng cũng có một câu chuyện làm em nhớ mãi đến bây giờ.
Sỹ Khách là chó nhà, với bộ lông vàng óng, mượt mà. Lúc mới về nhà, trông chú giống như một cục tơ óng ả. Hai cái tai nhọn hoắt lúc nào cũng vểnh cao để nghe ngóng tin tức xung quanh. Càng lớn, cậu ấy càng tỏ rõ mình là một chú chó thông minh. Sỹ Khách rất thích cùng em chơi trò đuổi bắt, đặt biệt là trò ném bóng. Em sẽ cầm một quả bóng hoặc một cành cây ném ra xa. Còn bạn ấy sẽ đuổi theo, bắt lấy chúng rồi mang trả lại cho em. Chú ta chơi trò chơi ấy rất vui vẻ, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi hết.
Từ khi nuôi cậu ấy, em thấy mình học được thêm nhiều thứ. Có lẽ thứ lớn nhất em học được từ khi nuôi Sỹ Khách là chăm sóc cho những vật nhỏ hơn mình. Em biết cho cậu ấy ăn, biết dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở cho Sỹ Khách và chơi cùng bạn ấy nữa nữa. Chú ta không chỉ đơn thuần là con vật nuôi mà nó giống như một thành viên trong nhà em rồi. Vì ai trong nhà cũng đều yêu quý bạn ấy cả .Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình em đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Sỹ Khách .
Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Sỹ Khách đi chơi. Khoảng ba mươi phút sau em có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào: – Con ơi là con , Sỹ Khách nó bị người ta giết sắp chết đây này Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi: – Gì…gì …vậy ba..Sỹ Khách bị sao thế ạ? Trời ơi! Nhìn cậu bạn mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi cậu ấy đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Sỹ Khách ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương cậu bạn, vì giận mình và căm phẫn những kẻ độc ác không phải loại người kia, bọn ấy chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao? Em đỡ Sỹ Khách dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên Sỹ Khách đã ra đi trong sự thương tiếc của gia đình em . Em cứ nghĩ ” Trời ơi sao mình lại vô tâm đến thế chứ ! Giá như mình đến sớm thì chắc bây giờ cậu ấy vẫn còn sống , trời ơi !!!!!!!!!!!!!
Nhiều năm qua đi xong mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, em lại khóc trong sự nghẹn ngào không tả được .Mong người bạn của tôi ơi hãy ra đi thành thản …..
Bài làm :
Bạn của mẹ cho nhà em một con chó nhỏ chừng vài tháng tuổi lúc em lên lớp bốn. Vì lúc đó em còn nhỏ nên chưa có ghi nhớ gì nhiều nhưng cũng có một câu chuyện làm em nhớ mãi đến bây giờ.
Sỹ Khách là chó nhà, với bộ lông vàng óng, mượt mà. Lúc mới về nhà, trông chú giống như một cục tơ óng ả. Hai cái tai nhọn hoắt lúc nào cũng vểnh cao để nghe ngóng tin tức xung quanh. Càng lớn, cậu ấy càng tỏ rõ mình là một chú chó thông minh. Sỹ Khách rất thích cùng em chơi trò đuổi bắt, đặt biệt là trò ném bóng. Em sẽ cầm một quả bóng hoặc một cành cây ném ra xa. Còn bạn ấy sẽ đuổi theo, bắt lấy chúng rồi mang trả lại cho em. Chú ta chơi trò chơi ấy rất vui vẻ, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi hết.
Từ khi nuôi cậu ấy, em thấy mình học được thêm nhiều thứ. Có lẽ thứ lớn nhất em học được từ khi nuôi Sỹ Khách là chăm sóc cho những vật nhỏ hơn mình. Em biết cho cậu ấy ăn, biết dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở cho Sỹ Khách và chơi cùng bạn ấy nữa nữa. Chú ta không chỉ đơn thuần là con vật nuôi mà nó giống như một thành viên trong nhà em rồi. Vì ai trong nhà cũng đều yêu quý bạn ấy cả .Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình em đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Sỹ Khách .
Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Sỹ Khách đi chơi. Khoảng ba mươi phút sau em có nghe tiếng kêu vọng lại từ nhà hàng xóm. Nhưng vì còn lo lắng cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:
– Con ơi là con , Sỹ Khách nó bị người ta giết sắp chết đây này
Lúc này em mới hoảng hồn chạy ra trong sợ hãi:
– Gì…gì …vậy ba..Sỹ Khách bị sao thế ạ?
Trời ơi! Nhìn cậu bạn mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê bết máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có lẽ nào khi những tiếng kêu ấy bắt đầu cất lên là khi cậu ấy đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Sỹ Khách ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương cậu bạn, vì giận mình và căm phẫn những kẻ độc ác không phải loại người kia, bọn ấy chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao?
Em đỡ Sỹ Khách dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên Sỹ Khách đã ra đi trong sự thương tiếc của gia đình em . Em cứ nghĩ ” Trời ơi sao mình lại vô tâm đến thế chứ ! Giá như mình đến sớm thì chắc bây giờ cậu ấy vẫn còn sống , trời ơi !!!!!!!!!!!!!
Nhiều năm qua đi xong mỗi lần nhắc lại kỉ niệm đó, em lại khóc trong sự nghẹn ngào không tả được .Mong người bạn của tôi ơi hãy ra đi thành thản …..
có sẵn ạ :