Viết đoạn kể theo ngôi kể thứ nhất về
một kỉ niệm vui của em
0 bình luận về “Viết đoạn kể theo ngôi kể thứ nhất về
một kỉ niệm vui của em”
Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.
Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.
Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:
– Cháu không thèm ăn đâu!
Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ai bắt nạt cháu bà hay sao?
Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:
– Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!
Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:
– Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.
Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.
Thực sự trong quãng đời học sinh của chúng ta hẳn ai ai cũng có những kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm hay là hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Và chắc chắn rằng ký ức về người thầy, người cô chưa bao giờ tan biến mất. Em cũng vậy, kỷ niệm về người thầy dạy học của em dưới mái trường Trung học xưa em không bao giờ quên được.
Em nghĩ rằng vào một mai nào đó, trong chúng ta có người lên đỉnh vinh quang và cũng có người bình dị với phấn trắng bảng đen, hoặc cũng có khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống. Thế nhưng chắc chắn một điều rằng những ký ức của người thầy luôn luôn theo họ mãi cho dù thời gian có phai mờ như thế nào đi chăng nữa.
Ký ức về thầy Hào – thầy giáo dạy văn của chúng em, người đã truyền lửa cho chúng em thêm yêu thích bộ môn được coi là khó nhằn như này. Thầy dạy cho chúng tôi biết các làm một bài văn bằng những cảm xúc chân thật. Thầy nói “dạy văn chính là dạy cách làm người” em như thấm dần câu nói của thầy. Những bài văn giúp cho em biết yêu cuộc sống, yêu thêm người thân yêu của mình và có động lực hơn để hoàn thành ước mơ của mình, nhất định không chịu lùi bước.
Thế rồi một kỷ niệm em nhớ mãi về thầy, đó là việc em không học bài cho bài kiểm tra sắp đến. Đương nhiên là bài kiểm tra đó em bị điểm kém. 3 điểm chính là kết quả cho sự ham chơi của em, từ lúc đó em càng không yêu mến bộ môn này hơn. Thầy thấy sự uể oải trong những giờ dạy văn của em ngày càng lớn và thầy đi xuống vẫn cứ ân cần hướng dẫn bài cho em. Thỉnh thoảng thầy nhắc lại bài kiểm tra lần trước cho cả lớp nhưng không hề nói tên em là nhân vật bị điểm kém đó. Em thấy tự mình vô cùng xấu hổ, em đã xin lỗi thầy và sẽ cố gắng học thật tốt.
Em chăm chỉ hơn trong các bài dạy của thầy và cũng từ đó em học tốt trở lại. Cho dù em đã lên ….rồi nhưng những bài dạy của thầy cũng luôn luôn nhắc nhớ em để em học tốt hơn.
Tôi đã từng nghe đâu đó một câu nói: “Niềm vui thì dễ quên còn nỗi buồn thì rất khó”. Đó là một câu nói rất hay và chính xác, ít nhất là đối với bản thân tôi. Có một lần, tôi đã ăn trộm tiền của bà ngoại, đó là một chuyện rất buồn, tuy đã xảy ra rất lâu nhưng đến giờ tôi luôn vẫn nhớ và ân hận mãi.
Hồi ấy, vào năm học lớp 2, tôi là một cậu bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm. Vì là con một nên tôi rất được cưng chiều. Bố mẹ luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho tôi, không bao giờ mắng dù tôi làm sai. Bởi vậy, tôi không biết sợ ai là gì. Năm ấy, bố mẹ tôi phải đi làm xa, tôi được gửi về nhà ông bà ngoại, đó là ngôi nhà ở một vùng quê, nơi có ruộng đồng, vườn tược, những thứ mà trên thành phố tôi không hề thấy. Tôi rất ghét nơi đây, ghét luôn cả ông bà ngoại. Tôi luôn đòi hỏi mọi thứ trong khi ông bà ngoại không hề dư giả là mấy, luôn bắt ông bà phải cho tôi ăn những thứ mà tôi yêu cầu. Tôi đâu biết để có được những thứ ấy, ông bà đã già vẫn phải làm lụng vất vả, thậm chí không dám ăn để nhường cho tôi. Ở nhà ông bà không có điều hòa nên ông bà phải nhường hai cái quạt điện cho tôi, còn ông bà dùng quạt mo.
Một hôm, đi qua quán tạp hóa, tôi thấy rất nhiều đồ ăn vặt mà mình thì không có tiền mua, tôi đi về nhà trong sự bực tức khó chịu, bà gọi vào ăn cơm tôi còn cáu gắt:
– Cháu không thèm ăn đâu!
Bà không không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng nói:
– Ai bắt nạt cháu bà hay sao?
Tôi không nói gì, lẳng lặng leo lên giường ngủ. Chiều dậy, tôi thấy nhà cửa không có ai, chắc ông bà đi đâu đó. Tôi chợt nhìn thấy dưới gối của bà có 50000, tôi phân vân một hồi rồi, chợt nhớ đến những đồ ăn vặt, đánh liều, tôi lấy trộm tiền của bà để mua. Tối về, tôi thấy hình như bà không hề hay biết, vẻ mặt bà vẫn tươi cười gọi tôi vào ăn cơm. Mâm cơm hôm nay có rất nhiều món ngon, bà nói:
– Bà nghĩ là cháu không thích ăn cá nên hôm nay bà đã thịt con gà với mua ít tôm về rang cho cháu, đáng lẽ bà định mua thêm cho cháu ít thịt quay nhưng chẳng biết bà đánh rơi ở đâu mất 50000, bà xin lỗi, hôm sau bà bù cho nhé!
Nghe đến đây, khóe mắt tôi cay cay, bao nhiêu tội lỗi hối hận ùa về, tôi ôm chầm lấy bà khóc nức nở, tôi đã kể cho bà nghe về việc tôi lấy trộm tiền của bài và xin lỗi bà. Tưởng bà sẽ mắng và tức giận, nhưng bà chỉ xoa đầu nói:
– Bà biết cháu sống trên thành phố đầy đủ, về đây sẽ không quen, nhưng bà luôn muốn cháu cảm thấy thoải mái, nếu muốn ăn gì thì nói với bà bà mua cho, đừng lấy trộm tiền, như vậy là không tốt.
Tôi xin lỗi bà rồi hứa sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ lấy trộm tiền hay đòi hỏi gì nữa vì tôi biết ông bà ngoại thương tôi rất nhiều.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng đó vẫn luôn là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên khi nhớ về thời tuổi thơ. Cũng đã lâu rồi tôi chưa trở về thăm ông bà, hè này nhất định tôi sẽ trở về. Tôi biết ông bà vẫn luôn ngóng trông ngày tôi về, tôi phải về để ôn lại những kỉ niệm khó quên.
Thực sự trong quãng đời học sinh của chúng ta hẳn ai ai cũng có những kí ức khó mà phôi pha dù năm năm, mười năm hay là hai mươi năm hay nhiều hơn nữa. Và chắc chắn rằng ký ức về người thầy, người cô chưa bao giờ tan biến mất. Em cũng vậy, kỷ niệm về người thầy dạy học của em dưới mái trường Trung học xưa em không bao giờ quên được.
Em nghĩ rằng vào một mai nào đó, trong chúng ta có người lên đỉnh vinh quang và cũng có người bình dị với phấn trắng bảng đen, hoặc cũng có khi lại bằng lòng với lẽ thường nhật của cuộc sống. Thế nhưng chắc chắn một điều rằng những ký ức của người thầy luôn luôn theo họ mãi cho dù thời gian có phai mờ như thế nào đi chăng nữa.
Ký ức về thầy Hào – thầy giáo dạy văn của chúng em, người đã truyền lửa cho chúng em thêm yêu thích bộ môn được coi là khó nhằn như này. Thầy dạy cho chúng tôi biết các làm một bài văn bằng những cảm xúc chân thật. Thầy nói “dạy văn chính là dạy cách làm người” em như thấm dần câu nói của thầy. Những bài văn giúp cho em biết yêu cuộc sống, yêu thêm người thân yêu của mình và có động lực hơn để hoàn thành ước mơ của mình, nhất định không chịu lùi bước.
Thế rồi một kỷ niệm em nhớ mãi về thầy, đó là việc em không học bài cho bài kiểm tra sắp đến. Đương nhiên là bài kiểm tra đó em bị điểm kém. 3 điểm chính là kết quả cho sự ham chơi của em, từ lúc đó em càng không yêu mến bộ môn này hơn. Thầy thấy sự uể oải trong những giờ dạy văn của em ngày càng lớn và thầy đi xuống vẫn cứ ân cần hướng dẫn bài cho em. Thỉnh thoảng thầy nhắc lại bài kiểm tra lần trước cho cả lớp nhưng không hề nói tên em là nhân vật bị điểm kém đó. Em thấy tự mình vô cùng xấu hổ, em đã xin lỗi thầy và sẽ cố gắng học thật tốt.
Em chăm chỉ hơn trong các bài dạy của thầy và cũng từ đó em học tốt trở lại. Cho dù em đã lên ….rồi nhưng những bài dạy của thầy cũng luôn luôn nhắc nhớ em để em học tốt hơn.