Viết đoạn văn 5-7 câu về bài học hoặc kể lại câu chuyện mình giống như “ Ếch ngồi đáy giếng” và bài học cho bản thân.
0 bình luận về “Viết đoạn văn 5-7 câu về bài học hoặc kể lại câu chuyện mình giống như “ Ếch ngồi đáy giếng” và bài học cho bản thân.”
chúng ta không nên kiêu căng như ếch. khuyên ta rằng phải tự nhận thức được hoàn cảnh của bản thân, luôn mở rộng tầm hiểu biết cạn hẹp của mình bằng nhiều cách khác nhau và không được chủ quan, kiêu ngạo,coi thường người khác.
Tôi rất thích đọc các loại truyện cổ tích,truyện ngụ ngôn cũng như truyện truyền thuyết.Nhưng tôi vẫn thích đọc nhất là truyện ngụ ngôn ếch ngồi đáy giếng.
Ngày xưa, có một chú ếch sống trong một cái giếng nhỏ. Vì sống ở đó lâu ngày nên nó không biết thế giới ở ngoài kia ra sao. Xung quanh nó chỉ có vài con cua, ốc, nhái bé nhỏ… nên tưởng rằng mình là to là mạnh nhất. Ếch ta tự hào lắm về tiếng kêu Ồm ộp của mình. Mỗi khi nó kêu làm vang động cả cái giếng nhỏ, khiến những con vật kia rất hoảng sợ. Ếch cứ ngỡ mình rất oai. Ngẩng mặt lên nhìn trời, nó thấy bầu trời chỉ bằng chiếc vung chứ không cao và rộng lớn như người ta thưòng đồn đại. Ếch ta kiêu hãnh lắm và cho rằng trời quá bé nhỏ còn nó mói xứng là một vị chúa tể. Suy nghĩ ấy đã làm cho ếch ta coi thuờng mọi vật. Trong cái nhìn của ếch thì chẳng có ai bằng nó cả. Thế nên, một năm trời mưa to, nước trong giếng dâng cao, đưa ếch ta ra ngoài. Quen cái nhìn cũ, quen cách nghĩ cũ, ếch huyênh hoang đi lại trên đường, đi khắp nơi như chốn không người. Theo thói quen, nó cất tiếng kêu Ồm ộp và tưởng rằng ai cũng sợ như dưới đáy giếng kia. Nó đưa cặp mắt lên nhìn và vẫn cho rằng bầu trời bé tẹo như cái vung nên chẳng để ý gì đến xung quanh. Thế là nó bị chân của một con trâu nên đã bị giẫm bẹp. Thế là hết đời một con ếch ngông nghênh.
Qua câu truyện chúng ta không nên có tính chủ quan,kiêu ngạo bởi tính chủ quan, kiêu ngạo sẽ khiến chúng ta phải trả giá đắt có khi sẽ mất mạng.Chúng ta nên mở mang tầm hiểu biết của mình bằng việc khiêm tốn học hỏi.
chúng ta không nên kiêu căng như ếch. khuyên ta rằng phải tự nhận thức được hoàn cảnh của bản thân, luôn mở rộng tầm hiểu biết cạn hẹp của mình bằng nhiều cách khác nhau và không được chủ quan, kiêu ngạo,coi thường người khác.
Tôi rất thích đọc các loại truyện cổ tích,truyện ngụ ngôn cũng như truyện truyền thuyết.Nhưng tôi vẫn thích đọc nhất là truyện ngụ ngôn ếch ngồi đáy giếng.
Ngày xưa, có một chú ếch sống trong một cái giếng nhỏ. Vì sống ở đó lâu ngày nên nó không biết thế giới ở ngoài kia ra sao. Xung quanh nó chỉ có vài con cua, ốc, nhái bé nhỏ… nên tưởng rằng mình là to là mạnh nhất. Ếch ta tự hào lắm về tiếng kêu Ồm ộp của mình. Mỗi khi nó kêu làm vang động cả cái giếng nhỏ, khiến những con vật kia rất hoảng sợ. Ếch cứ ngỡ mình rất oai. Ngẩng mặt lên nhìn trời, nó thấy bầu trời chỉ bằng chiếc vung chứ không cao và rộng lớn như người ta thưòng đồn đại. Ếch ta kiêu hãnh lắm và cho rằng trời quá bé nhỏ còn nó mói xứng là một vị chúa tể. Suy nghĩ ấy đã làm cho ếch ta coi thuờng mọi vật. Trong cái nhìn của ếch thì chẳng có ai bằng nó cả. Thế nên, một năm trời mưa to, nước trong giếng dâng cao, đưa ếch ta ra ngoài. Quen cái nhìn cũ, quen cách nghĩ cũ, ếch huyênh hoang đi lại trên đường, đi khắp nơi như chốn không người. Theo thói quen, nó cất tiếng kêu Ồm ộp và tưởng rằng ai cũng sợ như dưới đáy giếng kia. Nó đưa cặp mắt lên nhìn và vẫn cho rằng bầu trời bé tẹo như cái vung nên chẳng để ý gì đến xung quanh. Thế là nó bị chân của một con trâu nên đã bị giẫm bẹp. Thế là hết đời một con ếch ngông nghênh.
Qua câu truyện chúng ta không nên có tính chủ quan,kiêu ngạo bởi tính chủ quan, kiêu ngạo sẽ khiến chúng ta phải trả giá đắt có khi sẽ mất mạng.Chúng ta nên mở mang tầm hiểu biết của mình bằng việc khiêm tốn học hỏi.