Viết đoạn văn biểu cảm về thầy cô giáo có sử dụng yếu tốt miêu tả,tự sự
giúp mik vs ạ
0 bình luận về “Viết đoạn văn biểu cảm về thầy cô giáo có sử dụng yếu tốt miêu tả,tự sự
giúp mik vs ạ”
Đã nhiều năm trôi qua nhưng hình ảnh cô giáo Lan mãi để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí em. Cô hiện về trong kí ức em với nụ cười hiền, với gương mặt xinh xắn và tràn ngập niềm vui. Ngày đầu cô bước vào lớp em dạy môn Tiếng Anh, em đã ấn tượng sâu sắc. Trong tiết trời nắng của ngày hè, dưới ánh mặt trời chói chang, mà hình ảnh cô còn sáng hơn cả mặt trời bình minh. Cả lớp đều bị ngợp bởi cô trẻ và xinh quá. Lũ chúng em từ đầu giờ đã kháo nhau rằng cô giáo lớn tuổi rồi. Vậy mà cô lại xinh đẹp và trẻ trung vô ngần. Cô mặc bộ áo dài rất xinh. Tóc cô thả ra sau gáy rất duyên dáng, yêu kiều. Khi cô nói chuyện với chúng em, khi cô giảng bài, ai nấy đều bị thu hút. Em nhớ những lần cô kể chuyện cười cho lớp và cô luôn nhắc nhở chúng em học tập tốt. Cô Lan hiền dịu và hết mực yêu thương học trò. Chỉ có điều chỉ nửa kì học sau đó cô đã phải chuyển đến dạy ở trường mới. Em không thể nào quên được buổi đau khổ hôm ấy chúng em khóc lóc ngày chia xa song kí ức về cô thì mãi đong đầy.
Mình chép bài của mình khi lưu trong máy khi nạp cho thầy
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với các bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.
Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng hình ảnh cô giáo Lan mãi để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí em. Cô hiện về trong kí ức em với nụ cười hiền, với gương mặt xinh xắn và tràn ngập niềm vui. Ngày đầu cô bước vào lớp em dạy môn Tiếng Anh, em đã ấn tượng sâu sắc. Trong tiết trời nắng của ngày hè, dưới ánh mặt trời chói chang, mà hình ảnh cô còn sáng hơn cả mặt trời bình minh. Cả lớp đều bị ngợp bởi cô trẻ và xinh quá. Lũ chúng em từ đầu giờ đã kháo nhau rằng cô giáo lớn tuổi rồi. Vậy mà cô lại xinh đẹp và trẻ trung vô ngần. Cô mặc bộ áo dài rất xinh. Tóc cô thả ra sau gáy rất duyên dáng, yêu kiều. Khi cô nói chuyện với chúng em, khi cô giảng bài, ai nấy đều bị thu hút. Em nhớ những lần cô kể chuyện cười cho lớp và cô luôn nhắc nhở chúng em học tập tốt. Cô Lan hiền dịu và hết mực yêu thương học trò. Chỉ có điều chỉ nửa kì học sau đó cô đã phải chuyển đến dạy ở trường mới. Em không thể nào quên được buổi đau khổ hôm ấy chúng em khóc lóc ngày chia xa song kí ức về cô thì mãi đong đầy.
Mình chép bài của mình khi lưu trong máy khi nạp cho thầy
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với các bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.
Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.