Viết đoạn văn cảm nhận của em về bài ca dao số 3 trong bài NHỮNG CÂU HÁT THAN THÂN . Mong anh chị giúp ạ , em đang cần gấp ạ ????????????
Viết đoạn văn cảm nhận của em về bài ca dao số 3 trong bài NHỮNG CÂU HÁT THAN THÂN . Mong anh chị giúp ạ , em đang cần gấp ạ ????????????
Mô típ “thân em” mở đầu bài ca dao vừa tha thiết, xúc động. Người phụ nữ trực tiếp xuất hiện trong câu ca, lên tiếng để than thân, tiếng “em” vang lên bình dị, khiêm nhường, đậm chất nữ tính. Hình ảnh so sánh ẩn dụ mang sắc thái vùng miền Nam bộ “trái bần trôi”, đó là loai quả nhỏ bé có vị vừa chua vừa chát sống ở ven sông, khi nó chín quả sẽ rụng xuống sông trôi lênh đênh trên mặt nước. Đặc tính và dòng đời cả trái bần có nét tương đồng với người phụ nữ, cũng chua chát, hẩm hiu, nổi lênh, vô định. Câu hỏi tu từ “gió dập sóng dồi biết tâm vào đâu” vừa là niềm băn khoăn, vừa là nỗi lo sợ trước cuộc đời của người phụ nữ. “Gió dập sóng dồi” tượng trưng cho những phong ba bão táp của cuộc đời, người phụ nữ vốn đã yêu đuối, nhỏ bé làm sao có thể đứng vững trước bao cơn sóng gió ấy. Bài ca dao vừa là tiếng hát than thân nỉ non cho thân thân nhỏ bé, tội nghiệp của người phụ nữ, sự lo lắng bất an về tương lai vô định, đồng thời là những tiếng trách mọc đầy căm phẫn về xã hôi phong kiến bất công chà đạp lên người phụ nữ.
Như vậy, có thể thấy cả ba bài ca dao đều là những tiếng ca than thân trách phận đầy tủi hờn, xót xa. Đọc những câu ca dao ta không thể cầm lòng xúc động, thương xót cho những số phận ấy. Ta thêm thấu hiểu về cuộc đời cha ông ngày trước đã phải chịu gánh chịu những đắng cay, tủi cực như thế nào để từ đó thêm yêu và trân trọng cuộc sống ngày hôm nay.
Bài thơ bắt đầu từ từ “Thân em” thường được ví von so sánh giữa những người phụ nữ và sự vật. Những bài đó thường nói về thân phận của người phụ nữ trong xã hội phong kiến cổ. Họ bị coi là vô dụng, thấp hèn, luôn luôn bị phụ thuộc bởi người khác, không bao giờ được tự do, bị đối xử không công bằng. Trọng nam khinh nữ là nỗi khổ mà họ luôn phải chịu đựng. Trái bần, tên của một loại quả ít người biết đến, ăn rất đắng và chát, tiếng ‘bần’ trong từ trên đồng nghĩa với nghèo khổ. Sự vùi dập của gió, của sóng đã làm trái bần trôi nổi không có nơi mà dạt vào, nó muốn được tập vào một nơi an toàn nhưng đâu có được. Qua trên ta thấy được nỗi khổ của những người phụ nư thời phong kiến. Xã hội cũa lúc nào cũng chỉ muốn nhấn chìm họ. Một phần cũng hiểu được nỗi vất vả của người dân Việt Nam xưa kia.
@ Julia