viết đoạn văn cảm nhận về cô bé bán diêm có sử dụng ít nhất 1 từ tượng thanh 1 từ tượng hình
KO CHÉP MẠNG Ạ CHÉP MẠNG SPAM
0 bình luận về “viết đoạn văn cảm nhận về cô bé bán diêm có sử dụng ít nhất 1 từ tượng thanh 1 từ tượng hình
KO CHÉP MẠNG Ạ CHÉP MẠNG SPAM”
Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
Sau khi học xong văn bản ”Cô bé bán diêm”, em cảm thấy số phận và cuộc đời của cô bé thật bất hạnh làm sao. Thật là tội nghiệp cho cô bé. Tội nghiệp cho cô bé bởi vì cô bé phải chịu cảnh nhà nghèo, mẹ thì mất sớm, người cha thì chỉ biết rựu chè, tiền bạc đâm ra đánh đập cô bé, chửi mắng cô bé. Trong đêm giao thừa, cô bé cũng phải đi bán diêm, quần áo thì rách tơi tả, đi chân đất giữa khu phố lạnh lẽo, tối tăm. Từ đó ta thấy được tình cảnh của cô bé vô cùng tội nghiệp, vô cùng đáng thương làm sao. Những con người đi trên phố không ai mau giúp cô bé một que diêm mà còn hắt hủi cô bé làm cô bé rất buồn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô bé đành phải tìm một góc nào đó để ngồi. Trời lạnh quá cô bé muốn quẹt một que diêm để sưởi những rất chần chư vè cha cô đã giao cho cô nhiệm vụ đi bán diêm. Nhưng lạnh quá nên cô quyết định quẹt một que diêm. Que diêm bén lửa rất nhạy. Ngọn lủa lục đầu xanh làm rồi dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh chiếc que gỗ làm sáng chói lên trông rất vui mắt. Em hơ đôi tay lên que diêm sáng rực và tưởng nhưng em đang sưởi bên cái lò sưởi. Rồi lửa cũng vụt tắt, lò sưởi biến mất, em ngồi đó bần thần cả người và chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình và em nghĩ ” thế nào về nhà cũng bị cha mắng” cô bé rất sợ điều đó. Em quẹt que diêm thứ hai lên em thấy một bàn ăn thình soạn đã được dọn sẵn ra bàn trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toán là những chiếc bát đĩa quý giá và có cả một con ngỗng quay. Rồi diêm lại tắt, trước mặt em chỉ còn bức tường và khu phố vắng người. Em lại quẹt tiếp que diệm thứ ba, em lại thấy một cây thông Nô-el to lớn và được trang trí lộng lẫy hơn cả cây thông Nô-el em nhìn thấy của một nhà buôn giàu có. Rồi diêm lại tắt những ngọn nến bay lên hóa thành những ngôi sao trên trời. Em nghĩ rằng ”Chắc hản có ai vừa chết”-em tự nhủ vì bà em đã nói với em rằng ”Khi có một vì sao chuyển ngôi thì có một linh hồn bay lên trời với Thương Đế”. ME quẹt tiếp một que diêm nữa em thấy người bà của mình, em đã rất xúc động và em không muốn rời xa bà, em nghĩ rằng ”Bà cũng sẽ biến mất theo lo sưởi, bàn ăn và cây thông Nô-el” em liền quẹt thêm nhiều que diêm nữa, diêm nối tiếp nhau chiếu sáng như ban ngày vậy. Cô bé chưa bào giờ thấy bà mình đẹp lão đến như vậy. Bà liền cầm tay em bay vụt lên cao. Họ đã về chầu với Thương Đế. Em bẽ đã chết vì gia rét trong đêm gia thừa. Từ đó ta thấy được tình cảm của em bé đối với bà rất là đẹp. Em thật xúc động với câu chuyện trên. Một tình cảm đẹp đẽ.
$\text{Nếu như bài mik ko đúng đề bn có thể BÁO CÁO mik nha}$
Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười.Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
5* nha
$\text{_Bài làm_}$
Sau khi học xong văn bản ”Cô bé bán diêm”, em cảm thấy số phận và cuộc đời của cô bé thật bất hạnh làm sao. Thật là tội nghiệp cho cô bé. Tội nghiệp cho cô bé bởi vì cô bé phải chịu cảnh nhà nghèo, mẹ thì mất sớm, người cha thì chỉ biết rựu chè, tiền bạc đâm ra đánh đập cô bé, chửi mắng cô bé. Trong đêm giao thừa, cô bé cũng phải đi bán diêm, quần áo thì rách tơi tả, đi chân đất giữa khu phố lạnh lẽo, tối tăm. Từ đó ta thấy được tình cảnh của cô bé vô cùng tội nghiệp, vô cùng đáng thương làm sao. Những con người đi trên phố không ai mau giúp cô bé một que diêm mà còn hắt hủi cô bé làm cô bé rất buồn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô bé đành phải tìm một góc nào đó để ngồi. Trời lạnh quá cô bé muốn quẹt một que diêm để sưởi những rất chần chư vè cha cô đã giao cho cô nhiệm vụ đi bán diêm. Nhưng lạnh quá nên cô quyết định quẹt một que diêm. Que diêm bén lửa rất nhạy. Ngọn lủa lục đầu xanh làm rồi dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh chiếc que gỗ làm sáng chói lên trông rất vui mắt. Em hơ đôi tay lên que diêm sáng rực và tưởng nhưng em đang sưởi bên cái lò sưởi. Rồi lửa cũng vụt tắt, lò sưởi biến mất, em ngồi đó bần thần cả người và chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình và em nghĩ ” thế nào về nhà cũng bị cha mắng” cô bé rất sợ điều đó. Em quẹt que diêm thứ hai lên em thấy một bàn ăn thình soạn đã được dọn sẵn ra bàn trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toán là những chiếc bát đĩa quý giá và có cả một con ngỗng quay. Rồi diêm lại tắt, trước mặt em chỉ còn bức tường và khu phố vắng người. Em lại quẹt tiếp que diệm thứ ba, em lại thấy một cây thông Nô-el to lớn và được trang trí lộng lẫy hơn cả cây thông Nô-el em nhìn thấy của một nhà buôn giàu có. Rồi diêm lại tắt những ngọn nến bay lên hóa thành những ngôi sao trên trời. Em nghĩ rằng ”Chắc hản có ai vừa chết”-em tự nhủ vì bà em đã nói với em rằng ”Khi có một vì sao chuyển ngôi thì có một linh hồn bay lên trời với Thương Đế”. ME quẹt tiếp một que diêm nữa em thấy người bà của mình, em đã rất xúc động và em không muốn rời xa bà, em nghĩ rằng ”Bà cũng sẽ biến mất theo lo sưởi, bàn ăn và cây thông Nô-el” em liền quẹt thêm nhiều que diêm nữa, diêm nối tiếp nhau chiếu sáng như ban ngày vậy. Cô bé chưa bào giờ thấy bà mình đẹp lão đến như vậy. Bà liền cầm tay em bay vụt lên cao. Họ đã về chầu với Thương Đế. Em bẽ đã chết vì gia rét trong đêm gia thừa. Từ đó ta thấy được tình cảm của em bé đối với bà rất là đẹp. Em thật xúc động với câu chuyện trên. Một tình cảm đẹp đẽ.
$\text{Nếu như bài mik ko đúng đề bn có thể BÁO CÁO mik nha}$
$\text{ko hay mong thông cảm}$
$\text{Hc tốt!!!}$