Viết đoạn văn chủ đề quê hương ,đất nước trong đó có ít nhất 7 từ Hán Việt
0 bình luận về “Viết đoạn văn chủ đề quê hương ,đất nước trong đó có ít nhất 7 từ Hán Việt”
Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Đó là nơi chan chứa tình cảm với bao yêu thương và nhung nhớ trong ta. Đó là nơi có phụ mẫu sinh ra và nuôi lớn ta, dạy cho ta những bài học đầu đời. Nhớ về quê hương, ta còn thêm yêu những dáng núi, hình sông. Đó là sơn hà, là bờ cõi dân tộc hào hùng chứa chan bao xương máu của cha ông đã hi sinh vì bảo vệ độc lập, tự do. HÌnh ảnh quê hương chảy trôi về trong miền ký ức với những yêu thương vô cùng. Quê hương dù không phải lúc nào cũng yên ả, lặng thinh, đôi khi miền quê còn gắn với những câu chuyện mà ta thấy hài mỗi lần nói về. Đó là những thị phi xóm làng của không ít phụ nữ với khả năng tám chuyện. Những câu chuyện đủ muôn màu và đủ muôn nơi và ngày nào cũng có chuyện để nói chứ không riêng gì một hôm nào. Con người làng quê đôi khi ta tưởng nhiều chuyện thế nhưng lại là những người dịu hiền, chân chất hơn cả. Khi xa quê, cô độc ,u sầu trở thành trạng thái thường nhật của ta giữa thành phố ồn ã. Và nỗi lòng nhớ quê lại thêm khắc khoải khôn nguôi:
Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Đó là nơi chan chứa tình cảm với bao yêu thương và nhung nhớ trong ta. Đó là nơi có phụ mẫu sinh ra và nuôi lớn ta, dạy cho ta những bài học đầu đời. Nhớ về quê hương, ta còn thêm yêu những dáng núi, hình sông. Đó là sơn hà, là bờ cõi dân tộc hào hùng chứa chan bao xương máu của cha ông đã hi sinh vì bảo vệ độc lập, tự do. HÌnh ảnh quê hương chảy trôi về trong miền ký ức với những yêu thương vô cùng. Quê hương dù không phải lúc nào cũng yên ả, lặng thinh, đôi khi miền quê còn gắn với những câu chuyện mà ta thấy hài mỗi lần nói về. Đó là những thị phi xóm làng của không ít phụ nữ với khả năng tám chuyện. Những câu chuyện đủ muôn màu và đủ muôn nơi và ngày nào cũng có chuyện để nói chứ không riêng gì một hôm nào. Con người làng quê đôi khi ta tưởng nhiều chuyện thế nhưng lại là những người dịu hiền, chân chất hơn cả. Khi xa quê, cô độc ,u sầu trở thành trạng thái thường nhật của ta giữa thành phố ồn ã. Và nỗi lòng nhớ quê lại thêm khắc khoải khôn nguôi:
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh cá bạc chiếc thuyền vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Ôi tôi nhớ cái mùi nồng mặn quá!