Viết đoạn văn có yếu tố tự sự và biểu cảm Chủ đề chẳng may em đánh vỡ lọ hoa đẹp của mẹ

Viết đoạn văn có yếu tố tự sự và biểu cảm
Chủ đề chẳng may em đánh vỡ lọ hoa đẹp của mẹ

0 bình luận về “Viết đoạn văn có yếu tố tự sự và biểu cảm Chủ đề chẳng may em đánh vỡ lọ hoa đẹp của mẹ”

  1. Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi – con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên “meo…meo…”. Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.

    Bình luận
  2. Hôm đó, mẹ bảo em ở nhà trông mấy đứa em để mẹ đi chợ.Mẹ dặn em phải trông chừng cẩn thận cái bình hoa của mẹ. Em vâng lời và rồi tạm biệt mẹ. Lúc đó ở nhà, em cảm thấy rất chán nên đã rủ mấy đứa em của em chơi trò rượt bắt trong nhà. Vì nhà em khác rộng rãi nên bọn em cũng tìm đc một góc để chơi. Lúc đó, em là người bắt. Mấy đứa em chạy đi trốn tìm. Em cảm giác như hôm nay là một ngày tuyệt vời khi em đc trông em của mik. Em chạy đi tìm mấy đứa em. Trong lúc đang chuẩn bị và rình bắt. Em đột nhiên lỡ va phải một thứ gì đó. Nó rơi xuống sàn và phát lên tiếng “choảng”, Em vội vã quay lại đằng sau, mấy đứa em của em thì cũng chạy tới. Thì ra em đã lỡ làm vỡ lọ hoa của mẹ. Lúc đó, em cảm thấy hoảng loạng. Sự hoảng hốt và buồn bã đang đến trong em. Vừa lúc đó, mẹ cũng kịp về và chứng kiến. Ôi! mEm cảm thấy thật tồi tệ biết bao. Đến bây giờ đây, chuyện đó cungx đã vào dĩ vãng nhưng nó vẫn alf một sự việc khiến em cảm thấy hối hận.

    @Sư Tử Hà Đông

    @Olympia

    K mạng cũng k sao chép của ai. Mod xem kĩ trc khi xóa tại có ng ghim em àm ng đó còn sao chép bài của em nữa.https://hoidap247.com/thong-tin-ca-nhan/482760.

    Bình luận
  3. Nhà tôi có một chiếc bình hoa rất đẹp. Nó cao khoảng chừng ba mươi phân, màu trắng như tuyết. Đây là một chiếc bình cổ loe được trang trí bởi hình chiếc lá xung quanh miệng rất sinh động. Đó là món quà mà bố đã phải sang tận Bát Tràng để mua về tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm 20 năm ngày cưới của hai người. Hôm ấy, tôi đi học về sớm, cả nhà chưa có ai về. Tôi đang bực bội vì bài kiểm tra Toán hôm nay bị làm sai mất một câu, lỗi là do tôi chủ quan, không kiểm tra lại bài. Về đến nhà, tôi quăng chiếc cặp lên ghế với vẻ bực tức, nhưng thật không ngờ, chiếc quai cặp vướng vào bình hoa đang để trên bàn khiến nó rơi xuống đất. Choang một cái. Bình hoa vỡ tan tành mà tôi thì không kịp trở tay. Nước lênh láng dưới sàn, còn những bông hoa hồng đỏ thẫm nằm la liệt trên mặt đất. Tôi quên béng mất nỗi bực tức vì bài kiểm tra mà thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi. Phải làm sao bây giờ? Mẹ tôi rất thích chiếc bình này. Nó còn là quà kỉ niệm của bố mẹ. Tôi sẽ phải nói thể nào đây? Bần thần suy nghĩ mất một lúc, tôi vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói thế nào với bố mẹ thì bỗng con Mi – con mèo tam thể của nhà hàng xóm, đứng ngoài sân kêu lên “meo…meo…”. Đầu tôi lóe lên một cái. Tôi nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ của cái bình, cẩn thận nhặt nhạnh từng mảnh thủy tinh vỡ cho vào chiếc túi bóng rồi vứt đi. Tôi vừa thu dọn xong thì mẹ về. Không cần mẹ hỏi, tôi đã kể lại câu chuyện và tất nhiên, lí do bình hoa bị vỡ là do con Mi ấy. Ánh mắt mẹ nhìn tôi buồn buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ để chiếc túi lên ghế rồi hỏi tôi có bị mảnh vỡ đâm vào tay hay không. Tôi bỗng thấy hối hận quá. Nhưng tôi không dám nói sự thật với mẹ. Vì tôi sợ đôi mắt buồn buồn kia của mẹ sẽ là vì tôi chứ không phải vì con mèo kia. Đến tận bây giờ, đó vẫn còn là chuyện tôi hối hận nhất, vì tôi vẫn chưa dám nói với mẹ sự thật là chính tôi đã làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất chứ không phải con mèo nhà hàng xóm.

    Bình luận

Viết một bình luận