Ông hai là 1 người yêu làng tha thiết,ông hay kể hay khoe về làng của mình nhưng ông hai buộc phải đi tản cư, sinh sống ở 1 ngôi nhỏ. Ông nhớ da diết cái làng quý của mình, vẫn như mọi hôm ông hay ra phòng thông tin nghe ngóng tình hình. Nghe tinquân ta thắng trận và sự thất bại cho quân địch làm ruột ông lão cứ như múa cả lên. Từ phòng thông tin ông ghé ra quán vợ thế nhưng ông nghe được 1 tin động trời: Làng của ông theo Tây làm Việt gian. Ông sững sờ, hoảng hốt, bàng hoàng không tin nổi tai mình. Hàng xóm cứ lao xao bàn tán làm ông đau lòng liền đánh trống lảng lấy cớ trở về nhà. Ông cúi gầm mặt xuống đất đi thẫn thờ và thận trọng sợ rằng ai đó nhận ra mình là người làng chợ Dầu mà ngày xưa ông tự hào thế mà giờ đây lại theo Tây thành kẻ phản nước, phản lại cụ Hồ. Về đến nhà, ông chán chường, mệt mỏi, tự hỏi bản thân:” Chùng nó là rẻ con làng Việt gian đấy ư, chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đâý ư…” Nghĩ đến đó thôi cũng làm cho tim ông hai như bị xé ra làm hai mảnh, buồn bã không dám ra khỏi nhà. Thế nhưng vài ngày sau bà chủ nhà đến nói móc, đuổi khéo tôi. Ông ám ảnh dằn vặt bản thân, chả biết sẽ đi về đâu đành tâm sự với con út chơi vơi được phần nào. Qua những lời tâm sự ấy, ông nhận ra tình yêu của mình với chợ Dầu, 1 tình cảm trung thành, nguyên sơ với cách mạng với cụ Hồ. Cho đến 1 hôm, có người kéo ông ra phòng thông tin ngh được tin cải chính, làng chợ Dầu không tho giặc làm Việt gian ông mừng rỡ mắt đỏ, sưng lên vì khóc vui sướng. Ông đi kheo khắp nơi cho hả hê nỗi vui sường:” Tây đốt nhà tôi rồi!…”
Như này được ko bn ơi ????
Ông hai là 1 người yêu làng tha thiết,ông hay kể hay khoe về làng của mình nhưng ông hai buộc phải đi tản cư, sinh sống ở 1 ngôi nhỏ. Ông nhớ da diết cái làng quý của mình, vẫn như mọi hôm ông hay ra phòng thông tin nghe ngóng tình hình. Nghe tinquân ta thắng trận và sự thất bại cho quân địch làm ruột ông lão cứ như múa cả lên. Từ phòng thông tin ông ghé ra quán vợ thế nhưng ông nghe được 1 tin động trời: Làng của ông theo Tây làm Việt gian. Ông sững sờ, hoảng hốt, bàng hoàng không tin nổi tai mình. Hàng xóm cứ lao xao bàn tán làm ông đau lòng liền đánh trống lảng lấy cớ trở về nhà. Ông cúi gầm mặt xuống đất đi thẫn thờ và thận trọng sợ rằng ai đó nhận ra mình là người làng chợ Dầu mà ngày xưa ông tự hào thế mà giờ đây lại theo Tây thành kẻ phản nước, phản lại cụ Hồ. Về đến nhà, ông chán chường, mệt mỏi, tự hỏi bản thân:” Chùng nó là rẻ con làng Việt gian đấy ư, chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đâý ư…” Nghĩ đến đó thôi cũng làm cho tim ông hai như bị xé ra làm hai mảnh, buồn bã không dám ra khỏi nhà. Thế nhưng vài ngày sau bà chủ nhà đến nói móc, đuổi khéo tôi. Ông ám ảnh dằn vặt bản thân, chả biết sẽ đi về đâu đành tâm sự với con út chơi vơi được phần nào. Qua những lời tâm sự ấy, ông nhận ra tình yêu của mình với chợ Dầu, 1 tình cảm trung thành, nguyên sơ với cách mạng với cụ Hồ. Cho đến 1 hôm, có người kéo ông ra phòng thông tin ngh được tin cải chính, làng chợ Dầu không tho giặc làm Việt gian ông mừng rỡ mắt đỏ, sưng lên vì khóc vui sướng. Ông đi kheo khắp nơi cho hả hê nỗi vui sường:” Tây đốt nhà tôi rồi!…”