Viết đoạn văn diễn dịch 10-12 câu làm rõ cảnh con hổ ở trong vườn bách thú qua bài thơ “Nhớ rừng”
0 bình luận về “Viết đoạn văn diễn dịch 10-12 câu làm rõ cảnh con hổ ở trong vườn bách thú qua bài thơ “Nhớ rừng””
con hổ trong vườn bách thú khát vọng được tự do là khát vọng to lớn trước những thứ tẻ nhạt mà không chỉ con người mà ngay cả đến loài vật cũng đều ao ước. Con hổ trong bài thơ ” Nhớ rừng” của Thế Lữ là một con vật bị rơi vào tư thế bị động, hoàn toàn mất tự do, mất đi cái uy linh của một vị chúa tể rừng xanh khi bị giam cầm trong cũi sắt. Dù vậy nhưng con hổ chưa bao giờ chịu khuất phục thực tại chán chường ấy, nó vẫn nhớ về rừng xanh, nhớ về một thời oanh liệt của trước kia như một cách để thể hiện khát vọng tự do mãnh liệt của loài hổ. Con hổ nhớ về quá khứ, trong suy nghĩ, nó vẫn là dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, oai phong ấy. Đó chính là hình ảnh uy nghi của chính mình, của những bước chân đầy tự do, phóng khoáng “ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng”, đó chính là dáng vẻ oai vệ, uyển chuyển của chính mình “Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”.Trong những bước chân tự do ngày ấy, con hổ có thể tự chủ mọi thứ xung quanh mình, sống chan hòa với thiên nhiên, với cỏ cây, hoa lá “Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”. Thế mà giờ đây bị giam cầm ở 1 nơi to lớn nhưng vô cùng trẻ nhạt, nó khát vọng và ham muốn được tự do 1 lần nữa.
TÌnh cảnh con hổ trong vườn bách thú đã được khắc họa rõ nét trong bài thơ Nhớ rừng của Thế Lữ. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã cho ta thấy được tình cảnh của hổ với nỗi đau đớn, lẻ loi. Động từ “gậm” phần nào diễn tả nỗi đau cùng niềm căm tức của chúa sơn lâm nay phải sống trong cũi sắt tù túng. Thái độ của hổ lúc này là sự đau đớn khi ý thức thực tại bị giam cầm. Nó có thể nhàn hạ đấy, nhưng nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của chúa sơn lâm khi phải trở thành trò chơi cho con người. Thái độ giận dữ của hổ với gấu, với báo là điều hoàn toàn dễ hiểu khi chúng chấp nhận thực tại an nhàn này và không có chút ý niệm về rừng già xưa. Nỗi nhớ về quá khứ huy hoàng khi xưa luôn quằn quại trong tâm trí hổ. Chúa sơn lâm oai vệ khi xưa với những bước chân, với những đêm trăng, với bình minh thơ mộng.. Quá khứ đẹp tươi gắn với sự hào hùng, gắn với khí phách của hổ. Nỗi chua xót của chúa sơn lâm trước cảnh giả tạo nên vườn bách thú với đủ những sự giả tạo, với sự sắp xếp… Dường như, chính trong thực tại tù túng, nỗi đau, sự khao khát càng lớn hơn bao giờ hết. Tự do, ánh sáng và rừng già khi xưa, đó mới là thế giới muôn vàn ánh sáng hổ thuộc về!
con hổ trong vườn bách thú khát vọng được tự do là khát vọng to lớn trước những thứ tẻ nhạt mà không chỉ con người mà ngay cả đến loài vật cũng đều ao ước. Con hổ trong bài thơ ” Nhớ rừng” của Thế Lữ là một con vật bị rơi vào tư thế bị động, hoàn toàn mất tự do, mất đi cái uy linh của một vị chúa tể rừng xanh khi bị giam cầm trong cũi sắt. Dù vậy nhưng con hổ chưa bao giờ chịu khuất phục thực tại chán chường ấy, nó vẫn nhớ về rừng xanh, nhớ về một thời oanh liệt của trước kia như một cách để thể hiện khát vọng tự do mãnh liệt của loài hổ. Con hổ nhớ về quá khứ, trong suy nghĩ, nó vẫn là dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, oai phong ấy. Đó chính là hình ảnh uy nghi của chính mình, của những bước chân đầy tự do, phóng khoáng “ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng”, đó chính là dáng vẻ oai vệ, uyển chuyển của chính mình “Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”.Trong những bước chân tự do ngày ấy, con hổ có thể tự chủ mọi thứ xung quanh mình, sống chan hòa với thiên nhiên, với cỏ cây, hoa lá “Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”. Thế mà giờ đây bị giam cầm ở 1 nơi to lớn nhưng vô cùng trẻ nhạt, nó khát vọng và ham muốn được tự do 1 lần nữa.
@❤Roseny❦@
TÌnh cảnh con hổ trong vườn bách thú đã được khắc họa rõ nét trong bài thơ Nhớ rừng của Thế Lữ. Ngay từ những câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã cho ta thấy được tình cảnh của hổ với nỗi đau đớn, lẻ loi. Động từ “gậm” phần nào diễn tả nỗi đau cùng niềm căm tức của chúa sơn lâm nay phải sống trong cũi sắt tù túng. Thái độ của hổ lúc này là sự đau đớn khi ý thức thực tại bị giam cầm. Nó có thể nhàn hạ đấy, nhưng nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của chúa sơn lâm khi phải trở thành trò chơi cho con người. Thái độ giận dữ của hổ với gấu, với báo là điều hoàn toàn dễ hiểu khi chúng chấp nhận thực tại an nhàn này và không có chút ý niệm về rừng già xưa. Nỗi nhớ về quá khứ huy hoàng khi xưa luôn quằn quại trong tâm trí hổ. Chúa sơn lâm oai vệ khi xưa với những bước chân, với những đêm trăng, với bình minh thơ mộng.. Quá khứ đẹp tươi gắn với sự hào hùng, gắn với khí phách của hổ. Nỗi chua xót của chúa sơn lâm trước cảnh giả tạo nên vườn bách thú với đủ những sự giả tạo, với sự sắp xếp… Dường như, chính trong thực tại tù túng, nỗi đau, sự khao khát càng lớn hơn bao giờ hết. Tự do, ánh sáng và rừng già khi xưa, đó mới là thế giới muôn vàn ánh sáng hổ thuộc về!