Viết đoạn văn diễn dịch 10-12 câu về câu thơ ruộng nương ah đến tay lắm bàn tay trong đó có sử dụng thán từ

Viết đoạn văn diễn dịch 10-12 câu về câu thơ ruộng nương ah đến tay lắm bàn tay trong đó có sử dụng thán từ

0 bình luận về “Viết đoạn văn diễn dịch 10-12 câu về câu thơ ruộng nương ah đến tay lắm bàn tay trong đó có sử dụng thán từ”

  1. Tình đồng chí – tình người cao đẹp

    Bài thơ Đồng chí, Chính Hữu sáng tác vào đầu năm 1948. Được xếp vào hàng những bài thơ tiêu biểu nhất, thành công nhất của thơ ca Việt Nam những ngày đầu chống thực dân Pháp. Bài thơ đã khắc hoạ thành công hình ảnh chân thực giản dị mà cao đẹp của anh bộ đội cụ Hồ trong những năm hết sức khó khăn gian khổ của cuộc kháng chiến. Và điều đặc biệt là Đồng chí đã nói một cách rất giản dị mà sâu sắc về tình đồng chí, đồng đội thắm thiết của những người lính vốn xuất thân từ nông dân. Một chủ đề hết sức mới mẻ của thi ca lúc bấy giờ.
    Đoạn thơ sau đây là sự thể hiện cụ thể tình đồng chí – tình người cao đẹp ấy :

    … Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
    Căn nhà không mặc kệ gió lung lay
    Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính
    Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
    Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi
    Áo anh rách vai
    Quần tôi có nhiều mảnh vá
    Miệng cười buốt giá
    Chân không giày

    Thương nhau tay nắm lấy bàn tay
    ….
    Có lẽ từ đồng chí xuất hiện phổ biến ở nước ta từ khi phong trào chống thực dân Pháp do giai cấp vô sản lãnh đạo.
    Nghĩa của từ đồng chí, Từ điển tiếng Việt (Hoàng Phê chủ biên, NXB KHXH – Trung tâm từ điển, H. 1994. tr.331), giải thích : Người cùng chí hướng chính trị, trong quan hệ với nhau. Nhưng ở bài Đồng chí, dường như mối quan hệ giữa “anh” và “tôi” không khô khan, không mang sắc thái lý trí như cách hiểu trên. Ở đây, tình người sâu nặng chính là hạt nhân của tình đồng chí.

    … Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
    Căn nhà không mặc kệ gió lung lay
    Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính

    Câu thơ là lời tâm sự, tâm tình, “tôi” không nói về quê hương và hoàn cảnh riêng của “tôi” mà nói với “anh” về quê “anh” về gia đình “anh”. Là đồng đội, là “đôi tri kỷ”, “tôi” biết “anh” ra đi để lại sau lưng mình biết bao sự níu kéo : ruộng nương phải gửi bạn, nhà cửa mặc kệ gió lay, và biết bao người thân chờ mong thương nhớ. “Tôi” biết, xuất thân từ nông dân “anh” coi trọng như thế nào mảnh ruộng của mình, căn nhà của mình, vì đó là những tài sản lớn nhất mà cả đời đổ mồ hôi nước mắt mới có được và cao hơn người nông dân vốn rất trọng tình cảm ruột thịt, thân thương. Thế nhưng về nghĩa lớn của dân tộc “anh” và “tôi” đã trở thành đồng chí. Tuy là “đôi người xa lạ”, “tự phương trời” đến với nhau, nhưng những người đồng đội này rất hiểu nhau, biết về nhau rất tường tận. Như vậy, trước khi trở thành đồng chí thực sự, họ đã có sự đồng cảm sâu sắc; trước khi hợp tác với nhau họ đã rất hiểu về nhau. Hiểu nhau là biểu hiện đầu tiên của tình người.

    Và những người lính cách mạng càng hiểu nhau nhau hơn, gắn bó với nhau hơn bởi trong những tháng ngày bên nhau chiến đấu họ cùng nếm trải biết bao gian nan, vất vả. Cái vất vả đối với cuộc đời chiến trận thì không bao giờ hiếm.
    Đó là chuyện ốm đau, bệnh tật :

    Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
    Sốt run người vừng trán ướt mồ hôi

    Đó là sự thiếu thốn về những trang phục tối thiểu :

    Áo anh rách vai

    Quần tôi có nhiều mảnh vá
    Miệng cười buốt giá
    Chân không giày

    Người ta nói thơ Chính Hữu cô đọng hàm xúc. Đây là những ví dụ thật sinh động. Chỉ cần mấy câu ngắn nhưng hình ảnh anh bộ đội thời chống Pháp hiện lên tất cả. Dường như ai cũng phải trải qua những trận sốt rét khủng khiếp, thuốc thang thì thiếu thốn. Rồi các anh “vệ túm” quần áo vá, chân đất lội suối trèo non. Chỉ có điều sự thiếu thốn giảm đi rất nhiều, và con người có thể vượt qua tất cả bởi vì giữa những người đồng chí có cái ấm áp của tình người. Cái tình được bồi đắp từ cuộc sống đồng cam cộng khổ. “Áo anh”, “quần tôi”, phép đối được sử dụng không phải cho sự đối lập mà nhấn mạnh về cái hoà đồng muôn người như một trong hàng ngũ những người lính cách mạng. Chỉ có nơi nào gian khó chia chung như vậy, mới tìm thấy cái thực sự của tình người.

    Có lẽ nói được cái cốt lõi, cái điều sâu thẳm nhất của tình đồng chí cách mạng – tình người cao đẹp là câu thơ :

    Thương nhau tay nắm lấy bàn tay

    Một nửa câu nói về chất keo sơn gắn bó con người : thương nhau, nửa kia là hành động cụ thể : tay nắm lấy bàn tay. Không lời nói hoa mỹ, không lý lẽ, giải trình, chỉ có tình thương yêu giữa những người đồng đội mới là sự liên kết chặt chẽ nhất cho tình đồng chí cách mạng.

    Hình ảnh những bàn tay nắm lấy nhau chặt chẽ kia nói lên tất cả. Đó là sức mạnh vô địch mà kẻ thù phải khiếp sợ, đó là cái tình người thực tế nhất, đẹp đẽ nhất, đáng quí nhất của quân đội ta.

    Bình luận
  2. Vẻ đẹp của người lính trong bài thơ ” Đồng chí” được nhà thơ thể hiện vô cùng rõ nét. Họ là những người nông dân nghèo , chất phác, đến từ những nơi khác nhau. Nhưng đều có chung một ý chí, khát vọng và tình yêu đối với quê hương, đất nước. ” Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau”. Ở họ còn toát lên những vẻ đẹp giản dị, đơn sơ, mộc mạc nhưng gần gũi, thân thiết ” Ðêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ”. Tiếng ” đồng chí ” được lặp lại nhiều lần trong đoạn thơ như gợi lên những tiếng nấc nghẹn ngào khiến người đọc cảm thấy xúc động. ” Đồng chí “, hai tiếng ấy thôi như làm bừng sáng cả bài thơ, sục sôi tinh thần đoàn kết của những người lính bộ đội cụ Hồ. Tuy phải trải qua nhiều những vất vả, thiếu thốn nơi chiến trường, những trận ốm đau ác liệt, người lính vẫn giữ vững một tinh thần thép, một ý chí sắt đá để đấu tranh chống lại kẻ thù. Họ quả thật là những con người đáng để ngưỡng mộ!

    Cách lập luận diễn dịch: Câu chủ đề ” Vẻ đẹp của người lính trong bài thơ ” Đồng chí” được nhà thơ thể hiện vô cùng rõ nét”.

    Câu bị động : Tiếng ” đồng chí ” được lặp lại nhiều lần trong đoạn thơ như gợi lên những tiếng nấc nghẹn ngào khiến người đọc cảm thấy xúc động.

    Phép lặp: Lặp từ : Họ, người lính, đồng chí.

    Bình luận

Viết một bình luận