Viết đoạn văn diễn dịch khoảng 10 câu trình bày cảm nhận của em về bài thơ “đi đường” của Hồ Chí Minh
0 bình luận về “Viết đoạn văn diễn dịch khoảng 10 câu trình bày cảm nhận của em về bài thơ “đi đường” của Hồ Chí Minh”
Bài thơ Đi đường của Hồ Chí Minh là một bài thơ hay, độc đáo và để lại ấn tượng sâu đậm trong em. Là một bài thơ được viết khi Bác bị chính quyền Tưởng Giới Thạch bắt giam và trên hành trình chuyển lao, lời thơ vì thế mang đậm niềm xúc cảm thiêng liêng. Nói như vậy bởi, người tù Cách mạng đã nhận ra, đã thấm thía cái gian khổ của hành trình dài “ĐI đường mới biết gian lao”. Hình ảnh “núi cao” trập trùng trong bài thơ cho ta hình dung về địa thế hiểm trở, về những nhọc nhằn vất vả của người tù. Nhưng có lẽ thay vì giữ sự bi lụy, đau khổ thì Bác của chúng ta nhìn đời với niềm tin, niềm hi vọng lớn lao. Núi cao dù lên đến tận cùng đi chăng nữa, dù nhọc nhằn bao nhiêu cũng xứng đáng. Xứng đáng bởi “thu vào tầm mắt muôn trùng nước non”. Cảnh đẹp của thiên nhiên bao la làm bước chân người tù chẳng còn mỏi mệt. Trong bài thơ, với Bác, hành trình dài Người đi không phải hành trình chuyển lao. Đó là hành trình chinh phục thiên nhiên và thưởng ngoạn cái đẹp của thiên nhiên vô tận. Bức chân dung cùng hành trình dài nỗ lực của Bác được tô điểm thông qua điệp ngữ như “tẩu lộ, trùng san” cùng với hình thức thơ thất ngôn tứ tuyệt đầy hàm súc. Ngôn ngữ thơ dung dị, giàu hình ảnh để lại ấn tượng đậm sâu trong bạn đọc.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp, nhưng không phải ai cũng dễ dàng nhận thấy. Riêng nhà thơ Hữu Thỉnh thì khác, ông đã có một cái nhìn thật tinh tường, một cảm nhận thật sắc nét và một cách sống hòa hợp với thiên nhiên nên mới có thể vẽ lại bức tranh in dấu sự chuyển mình của đất trời qua bài thơ “Sang Thu” – linh hồn của cả bài thơ chỉ vẻn vẹn trong hai từ thế thôi, song ý nghĩa sâu sắc chất chứa trong hai từ ngắn ngủi ấy lại không hề ít. Và có lẽ những ý nghĩa đó, lại tập trung nhiều hơn vào khổ thơ cuối bài: “Vẫn còn bao nhiêu nắng Đã vơi dần cơn mưa Sấm cũng bớt bất ngờ Trên hàng cây đừng tuổi” Mở đầu khổ thơ vẫn là nắng và mưa của mùa hạ đấy thôi, nhưng chỉ là “vẫn còn” và “vơi dần” ,tất cả ngày một nhạt đi, chứ không như cái nắng gay gắt, chói chan cùng cơn mưa ào, xối xả của một mùa hạ sôi động nữa. Dường như vẫn còn luyến tiếc lắm, nhưng cuối cùng hạ vẫn phải chấp nhận rằng: “thu sang” và hạ phải đến một chân trời khác. Bằng nghệ thuật ẩn dụ sâu sắc, Hữu Thỉnh đã kết thúc khổ thơ qua hai câu văn thấm đẫm triết lý đáng để ta phải suy ngẫm: “Sấm cũng bớt bất ngờ Trên hàng câu đừng tuổi.” “Sấm” – đơn thuần là một hiện tượng đặc trưng của mùa hạ khi trước và sau cơn mưa lớn, “cây đứng tuổi” – theo nghĩa dễ hiểu nhất thì đó chỉ là những cái cây đã nhiều tuổi vì sống lâu năm. Nhưng điều mà Hữu Thỉnh muốn gửi đến chúng ta đâu chỉ là những điều giản đơn đến thế, mà “sấm” ở đây cũng được xem là những thăng trầm, sóng gió của vòng đời luôn thay đổi và qua những gian nan, thử thách ấy, con người cũng sẽ đổi thay một cách mạnh mẽ hơn và vững vàng hơn. Hình ảnh “hàng cây đứng tuổi” – tức chỉ người từng trải, những con người đã nếm được hết mùi vị ngọt ngào, cay đắng, mặn mà hay chua chát của cuộc sống, và tất nhiên khi họ đã trải nghiệm qua những khó khăn đó, thì giờ đây sẽ không phải rơi vào tình thế xao động hay lung lay trước những biến cố của vòng xoáy cuộc đời nữa. Nhìn sâu hơn qua hai câu thơ trên, Hữu Thỉnh cũng muốn nói lên sức mạnh của dân tộc Việt Nam thật kiên cường và bất khuất, thật dũng cảm và mạnh mẽ chống lại bọn giặc ngoài xâm để gửi trọn niềm tin yêu đến Tổ quốc, quê hương và bảo vệ bờ cỏi nước nhà.
Bài thơ Đi đường của Hồ Chí Minh là một bài thơ hay, độc đáo và để lại ấn tượng sâu đậm trong em. Là một bài thơ được viết khi Bác bị chính quyền Tưởng Giới Thạch bắt giam và trên hành trình chuyển lao, lời thơ vì thế mang đậm niềm xúc cảm thiêng liêng. Nói như vậy bởi, người tù Cách mạng đã nhận ra, đã thấm thía cái gian khổ của hành trình dài “ĐI đường mới biết gian lao”. Hình ảnh “núi cao” trập trùng trong bài thơ cho ta hình dung về địa thế hiểm trở, về những nhọc nhằn vất vả của người tù. Nhưng có lẽ thay vì giữ sự bi lụy, đau khổ thì Bác của chúng ta nhìn đời với niềm tin, niềm hi vọng lớn lao. Núi cao dù lên đến tận cùng đi chăng nữa, dù nhọc nhằn bao nhiêu cũng xứng đáng. Xứng đáng bởi “thu vào tầm mắt muôn trùng nước non”. Cảnh đẹp của thiên nhiên bao la làm bước chân người tù chẳng còn mỏi mệt. Trong bài thơ, với Bác, hành trình dài Người đi không phải hành trình chuyển lao. Đó là hành trình chinh phục thiên nhiên và thưởng ngoạn cái đẹp của thiên nhiên vô tận. Bức chân dung cùng hành trình dài nỗ lực của Bác được tô điểm thông qua điệp ngữ như “tẩu lộ, trùng san” cùng với hình thức thơ thất ngôn tứ tuyệt đầy hàm súc. Ngôn ngữ thơ dung dị, giàu hình ảnh để lại ấn tượng đậm sâu trong bạn đọc.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp, nhưng không phải ai cũng dễ dàng nhận thấy. Riêng nhà thơ Hữu Thỉnh thì khác, ông đã có một cái nhìn thật tinh tường, một cảm nhận thật sắc nét và một cách sống hòa hợp với thiên nhiên nên mới có thể vẽ lại bức tranh in dấu sự chuyển mình của đất trời qua bài thơ “Sang Thu” – linh hồn của cả bài thơ chỉ vẻn vẹn trong hai từ thế thôi, song ý nghĩa sâu sắc chất chứa trong hai từ ngắn ngủi ấy lại không hề ít. Và có lẽ những ý nghĩa đó, lại tập trung nhiều hơn vào khổ thơ cuối bài:
“Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đừng tuổi”
Mở đầu khổ thơ vẫn là nắng và mưa của mùa hạ đấy thôi, nhưng chỉ là “vẫn còn” và “vơi dần” ,tất cả ngày một nhạt đi, chứ không như cái nắng gay gắt, chói chan cùng cơn mưa ào, xối xả của một mùa hạ sôi động nữa. Dường như vẫn còn luyến tiếc lắm, nhưng cuối cùng hạ vẫn phải chấp nhận rằng: “thu sang” và hạ phải đến một chân trời khác. Bằng nghệ thuật ẩn dụ sâu sắc, Hữu Thỉnh đã kết thúc khổ thơ qua hai câu văn thấm đẫm triết lý đáng để ta phải suy ngẫm:
“Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng câu đừng tuổi.”
“Sấm” – đơn thuần là một hiện tượng đặc trưng của mùa hạ khi trước và sau cơn mưa lớn, “cây đứng tuổi” – theo nghĩa dễ hiểu nhất thì đó chỉ là những cái cây đã nhiều tuổi vì sống lâu năm. Nhưng điều mà Hữu Thỉnh muốn gửi đến chúng ta đâu chỉ là những điều giản đơn đến thế, mà “sấm” ở đây cũng được xem là những thăng trầm, sóng gió của vòng đời luôn thay đổi và qua những gian nan, thử thách ấy, con người cũng sẽ đổi thay một cách mạnh mẽ hơn và vững vàng hơn. Hình ảnh “hàng cây đứng tuổi” – tức chỉ người từng trải, những con người đã nếm được hết mùi vị ngọt ngào, cay đắng, mặn mà hay chua chát của cuộc sống, và tất nhiên khi họ đã trải nghiệm qua những khó khăn đó, thì giờ đây sẽ không phải rơi vào tình thế xao động hay lung lay trước những biến cố của vòng xoáy cuộc đời nữa. Nhìn sâu hơn qua hai câu thơ trên, Hữu Thỉnh cũng muốn nói lên sức mạnh của dân tộc Việt Nam thật kiên cường và bất khuất, thật dũng cảm và mạnh mẽ chống lại bọn giặc ngoài xâm để gửi trọn niềm tin yêu đến Tổ quốc, quê hương và bảo vệ bờ cỏi nước nhà.