Viết đoạn văn diễn dịch trình bày cảm nhận của em về khổ thơ cuối bài Nhớ Rừng ( khoảng 12 câu )

Viết đoạn văn diễn dịch trình bày cảm nhận của em về khổ thơ cuối bài Nhớ Rừng ( khoảng 12 câu )

0 bình luận về “Viết đoạn văn diễn dịch trình bày cảm nhận của em về khổ thơ cuối bài Nhớ Rừng ( khoảng 12 câu )”

  1. Khát vọng tự do là khát vọng không chỉ con người mà ngay cả đến loài vật cũng đều ao ước. Nếu có một vị chúa tệ rừng xanh cũng ao ước như vậy thì có lẽ điều đó sẽ mãnh liệt hơn chăng? Đó là con hổ trong bài thơ “Nhớ rừng” của Thế Lữ đã rơi vào tâm thế bị động, bị giam cầm khiến mất tự do và cả sự oai linh, sức mạnh phi thường của bản thân mình. Nhưng chưa bao giờ con hổ ấy chịu khuất phục bởi thực tại tầm thường ấy mà vẫn dám khao khát về một ngày không xa sẽ đc quay lại chốn sơn lâm. Bằng nghệ thuật câu cảm thán liên tiếp, lời gọi thiết tha đã bộc lộ rõ tâm trạng con hổ. Cảm xúc bất hòa trc thực tại và khát vọng về cuộc sống tự do nhưng bất lực. Sức mạnh của con hổ được diễn tả bằng hình ảnh: mắt thần đã quắc, lượn tấm thân như sóng cuốn nhịp nhàng, uống ánh trăng tan, ngắm giang sơn, giấc ngủ tưng bừng. Tất cả những từ ngữ đó đã góp phần thể hiện tâm trạng chán chường, căm phẫn, khinh ghét của con hổ khi ở vườn bách thú, một tâm trạng đối lập hoàn toàn với  tâm trạng vui vẻ, sự oai hùng, lẫm liệt của con hổ khi ở đại ngàn. Tâm sự của con hổ cũng chính  là ẩn dụ cho tâm trạng của người dân mất nước luôn cảm thấy căm hờn, tủi nhục, chán ngán thực tại và nhớ tiếc thời oanh liệt, vàng son của cha ông.

    Xiin ctlhn+5*+cảm ơn:<

    Cái này là cô giáo toyy chữa trong ôn thi hsg nên yên tâm nhé!><

    @mind

    Bình luận
  2. Bài thơ mượn lời một con hổ ở vườn Bách thú, đề tài đầy kịch tính. Cảnh ngộ là một thân tù hèn mọn, bất lực, hồn vía là một chúa sơn lâm. Ông chúa này đã hết thời đập phá hung dữ đòi tự do. ông chúa đã thấm thía sự bất lực và ý thức được tình thế của mình, cam chịu cảnh gặm nhấm một mối căm hờn, nằm dài trông ngày tháng qua, mặc cho thân thế bị tụt xuống ngang cấp với các loài hèn kém. Nhìn bề ngoài, người ta có thể nói con hổ này đã được thuần hóa, chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi, với cặp báo chuồng bên vô tư lự. Nhưng đấy chỉ là bề ngoài thôi, còn thế giới bên trong của mãnh thú, tội nghiệp thay, vẫn ngùn ngụt lửa. Bút pháp lãng mạn của Thế Lữ có dịp tung hoành, có dịp chứng tỏ sức diễn đạt phong phú của Thơ mới khi dựng lại khung cảnh kỳ vĩ trong mộng tưởng của chúa sơn lâm.

    Chúc bạn học tốt ^-^

    Bình luận

Viết một bình luận