viết đoạn văn giới thiệu về người bạn trong đó sử dụng yếu tố miêu tả biểu cảm
0 bình luận về “viết đoạn văn giới thiệu về người bạn trong đó sử dụng yếu tố miêu tả biểu cảm”
Trong cuộc đời có những thứ có thể trải qua rất nhiều lần lặp đi lặp lại thế nhưng cũng có những thứ đã trôi qua và không thể nào tìm lại được. Thứ khó tìm lại nhất đó chính là tình bạn tuổi học trò. Đó là một kỉ niệm đã in đậm trong tâm trí của em rất khó phai mờ.
Đó là một ngày hè đầu lớp 5, em đang mải miết đập quả bàng thì cái Thuỷ bạn cùng lớp hét toáng lên : “Thái ơi, biết tin gì chưa? Lớp mình sắp chào đón thành viên mới đấy nghe đâu từ trên thành phố chuyển về.” Em vẫn mải miết đập bàng cùng lũ con trai chả thèm để ý gì đến nó.
Chỉ đến khi nghe nó lải nhải quá nhiều em mới quay ra hỏi bâng qươ : “Thế à? Bao giờ nó đến? Mà sao mày biết?” – “Ừ, tao vừa đi qua thấy lớp trưởng thông báo, hình như đang làm thủ tục sắp đến lớp rồi”.
Cùng lúc đó tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Ngày bé em nghịch lắm tuy là con trai nhưng chỉ thích đọc sách thôi
Em lau mồ hôi rồi ngồi rụp xuống bàn. Sau đó là tiết của cô Lan chủ nhiệm lớp. Ừ cái Thủy nói đúng vì hôm nay cô còn dẫn theo sau một bạn nữa đến. Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giới thiệu “ Hôm nay cô giới thiệu nhân sự mới bạn Quỳnh mới chuyển trường từ giờ sẽ học cùng lớp ta. Hi vọng các bạn giúp đỡ bạn Quỳnh nhé”. Cả lớp vỗ tay đón chào thành viên mới, Quỳnh cũng đứng lên giới thiệu về mình. Nhưng nói thật em chẳng ưa con nhỏ này. Trông cũng có vẻ xinh xắn, mái tóc dái tết bím đằng sau, làn da trắng và đôi mắt to tròn. Nói thật là trông vô cùng thuận mắt, còn em thì vốn chả ưa những đứa dịu dàng em vẫn thích những đứa có vẻ bụi bụi và có thể cùng em “chinh chiến” ngang dọc. Thế mà chả hiểu sao ma xui quỷ khiến cô xếp nó ngồi cạnh em.
Vậy là em phải ngồi cùng nó suốt sao? Nghĩ đã cảm thấy khó chịu khi mọi người đổ dồn vào cái đứa xinh đẹp em cũng bị để ý lây. Phiền quá – em thầm nhủ.
Cho đến khi đi học về em cũng chẳng thèm chào hỏi câu nào mà chỉ thấy nó chào em “Mình là Quỳnh rất vui được làm quen với bạn. Mong sẽ là bạn tốt.” – “Ừ”. Em đáp. “Bạn tên là gì?” – Nó lại hỏi.- “Mai” em đáp.
Thế là từ đó em chẳng thèm quan tâm gì đến nó. Chỉ biết đi học về nó về cùng đường em, thế chắc là cùng làng chăng. Hôm sau em mới biết hóa ra nó là cháu ngoại của bà Hương cạnh nhà em. Cách nhau có 3 cái cổng mà em chẳng quan tâm đến nó.
Thời gian vẫn trôi qua và em vẫn thế không lạnh không nóng. Em làm việc em còn nó làm việc nó. Em chỉ ấn tượng duy nhất là việc Quỳnh nó học rất khá, chữ rất đẹp vì thế thường được làm mẫu cho các bạn.
Cho đến một hôm, em bị sốt. Cái nóng thiêu đốt của buổi trưa đi chơi cùng lũ trẻ trong làng làm em bị ốm. Người em nóng như hòn than vì thế mẹ xin phép cô cho em nghỉ ở nhà mấy bữa. Đến tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong em thấy cái Quỳnh đến. Nó đến cạnh em cầm theo quyển tập ban sáng. Hỏi em đã đỡ tí nào chưa? Hôm nay nghe tin em ốm nên nó mang sách vở đến để em hoàn thành đồng thời có chỗ nào không rõ có thể hỏi nó.
Em ngây người, em tưởng nó ghét em lắm. Mấy tháng nay có bao giờ nói chuyện với nhau đâu nhỉ? Sao nó lại quan tâm em thế? Em quay lên nhìn nó. Nó bảo em “ Mình không ghét bạn đâu, bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Bạn không hiểu gì thì có thể hỏi mình nhé. Còn đây là vở bài tập sáng nay bạn giữ lấy chép bài đầy đủ nhé. Còn nữa cố gắng ăn uống mau khỏi bệnh nhé.” Rồi nó chào từ biệt và quay về.
Trong mắt em, bạn ấy không chỉ tốt bụng, học giỏi mà còn biết nhiều thứ. Em rất quý bạn ấy. Em chỉ mong ước được đi học cùng bạn mỗi ngày. Em thầm cảm ơn Hưng đã cho em nhiều kỉ niệm đẹp của tuổi thơ.
Trong cuộc đời có những thứ có thể trải qua rất nhiều lần lặp đi lặp lại thế nhưng cũng có những thứ đã trôi qua và không thể nào tìm lại được. Thứ khó tìm lại nhất đó chính là tình bạn tuổi học trò. Đó là một kỉ niệm đã in đậm trong tâm trí của em rất khó phai mờ.
Đó là một ngày hè đầu lớp 5, em đang mải miết đập quả bàng thì cái Thuỷ bạn cùng lớp hét toáng lên : “Thái ơi, biết tin gì chưa? Lớp mình sắp chào đón thành viên mới đấy nghe đâu từ trên thành phố chuyển về.” Em vẫn mải miết đập bàng cùng lũ con trai chả thèm để ý gì đến nó.
Chỉ đến khi nghe nó lải nhải quá nhiều em mới quay ra hỏi bâng qươ : “Thế à? Bao giờ nó đến? Mà sao mày biết?” – “Ừ, tao vừa đi qua thấy lớp trưởng thông báo, hình như đang làm thủ tục sắp đến lớp rồi”.
Cùng lúc đó tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Ngày bé em nghịch lắm tuy là con trai nhưng chỉ thích đọc sách thôi
Em lau mồ hôi rồi ngồi rụp xuống bàn. Sau đó là tiết của cô Lan chủ nhiệm lớp. Ừ cái Thủy nói đúng vì hôm nay cô còn dẫn theo sau một bạn nữa đến. Cả lớp đứng dậy chào cô. Cô giới thiệu “ Hôm nay cô giới thiệu nhân sự mới bạn Quỳnh mới chuyển trường từ giờ sẽ học cùng lớp ta. Hi vọng các bạn giúp đỡ bạn Quỳnh nhé”. Cả lớp vỗ tay đón chào thành viên mới, Quỳnh cũng đứng lên giới thiệu về mình. Nhưng nói thật em chẳng ưa con nhỏ này. Trông cũng có vẻ xinh xắn, mái tóc dái tết bím đằng sau, làn da trắng và đôi mắt to tròn. Nói thật là trông vô cùng thuận mắt, còn em thì vốn chả ưa những đứa dịu dàng em vẫn thích những đứa có vẻ bụi bụi và có thể cùng em “chinh chiến” ngang dọc. Thế mà chả hiểu sao ma xui quỷ khiến cô xếp nó ngồi cạnh em.
Vậy là em phải ngồi cùng nó suốt sao? Nghĩ đã cảm thấy khó chịu khi mọi người đổ dồn vào cái đứa xinh đẹp em cũng bị để ý lây. Phiền quá – em thầm nhủ.
Cho đến khi đi học về em cũng chẳng thèm chào hỏi câu nào mà chỉ thấy nó chào em “Mình là Quỳnh rất vui được làm quen với bạn. Mong sẽ là bạn tốt.” – “Ừ”. Em đáp. “Bạn tên là gì?” – Nó lại hỏi.- “Mai” em đáp.
Thế là từ đó em chẳng thèm quan tâm gì đến nó. Chỉ biết đi học về nó về cùng đường em, thế chắc là cùng làng chăng. Hôm sau em mới biết hóa ra nó là cháu ngoại của bà Hương cạnh nhà em. Cách nhau có 3 cái cổng mà em chẳng quan tâm đến nó.
Thời gian vẫn trôi qua và em vẫn thế không lạnh không nóng. Em làm việc em còn nó làm việc nó. Em chỉ ấn tượng duy nhất là việc Quỳnh nó học rất khá, chữ rất đẹp vì thế thường được làm mẫu cho các bạn.
Cho đến một hôm, em bị sốt. Cái nóng thiêu đốt của buổi trưa đi chơi cùng lũ trẻ trong làng làm em bị ốm. Người em nóng như hòn than vì thế mẹ xin phép cô cho em nghỉ ở nhà mấy bữa. Đến tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong em thấy cái Quỳnh đến. Nó đến cạnh em cầm theo quyển tập ban sáng. Hỏi em đã đỡ tí nào chưa? Hôm nay nghe tin em ốm nên nó mang sách vở đến để em hoàn thành đồng thời có chỗ nào không rõ có thể hỏi nó.
Em ngây người, em tưởng nó ghét em lắm. Mấy tháng nay có bao giờ nói chuyện với nhau đâu nhỉ? Sao nó lại quan tâm em thế? Em quay lên nhìn nó. Nó bảo em “ Mình không ghét bạn đâu, bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Bạn không hiểu gì thì có thể hỏi mình nhé. Còn đây là vở bài tập sáng nay bạn giữ lấy chép bài đầy đủ nhé. Còn nữa cố gắng ăn uống mau khỏi bệnh nhé.” Rồi nó chào từ biệt và quay về.
Trong mắt em, bạn ấy không chỉ tốt bụng, học giỏi mà còn biết nhiều thứ. Em rất quý bạn ấy. Em chỉ mong ước được đi học cùng bạn mỗi ngày. Em thầm cảm ơn Hưng đã cho em nhiều kỉ niệm đẹp của tuổi thơ.
cho mik xin câu trả lời hay nhất