0 bình luận về “viết đoạn văn kể về 1 kỷ niệm của mẹ với mình”
Kỉ niệm thời thơ ấu đáng nhớ nhất với em chính là một lần không vâng lời mẹ. Trưa hôm ấy trời nắng chang chang, mẹ dặn em ở nhà trông nhà để mẹ đi có việc. Thế nhưng, mẹ vừa đi khỏi em đã chạy đi chơi điện tử. Chơi suốt cả một buổi chiều mãi tới tối mới chịu đi về. Về đến nhà, em tìm mãi cũng không thấy mẹ đâu. Vội chạy đi tìm thì được các bác kể rằng: Trưa không thấy em ở nhà, mẹ lo nên đi tìm, đi tìm suốt cả buổi chiều cuối cùng bị sốt cao phải nhờ người đưa về. Nghe kể đến đây mặt em đỏ gay, nước mắt trực trào ra, em chạy nhanh về nhà. Mở cửa phòng mẹ, phòng tối om, em bật đèn lên, mẹ đang nằm trên giường. Em ôm lấy mẹ khóc nức nở “Mẹ ơn con xin lỗi, con làm mẹ khổ vì con quá”. Mẹ mỉm cười hiền dịu xoa đầu em: Con ngoan biết lỗi là được rồi. Một kỉ niệm tuổi thơ em đã làm cho mẹ buồn vì không vâng lời mẹ. Đó cũng là bài học nhắc nhở em rằng không bao giờ được làm cho mẹ buồn dù chỉ một lần nào nữa.
Bài làm: ( Mình xin trình bày bằng 1 đoạn văn ” ngắn ” thôi ạ!)
Từ đó đến giờ, sống với mẹ. Mẹ vốn dĩ tính tình rất nghiêm khắc và nóng tính. Nhưng em đã có một kỉ niệm sâu sắc bên mẹ của em. Hôm đó, em đi học về. Trong khung cảnh trời mưa tầm tã. Hôm đó, đối với em là một ngày rất thậm tệ. Em bị điểm kém và thật may mắn khi em đc thi lại. Nhìn mẹ đang ngồi bên cửa sổ, em không dám nói mà chỉ đi vào phòng. Thấu hiểu đc tâm tư của em. Đêm đó, mẹ đi vào phòng em. Ngồi xuống bên em và nghe em thuật lại mọi chuyện. Khác với tưởng tượng , mẹ chẳng mắng em. Mẹ chỉ hơi buồn và rồi ngồi xuống. Mẹ cùng em thứ cả đêm để học bài. Lời nói ân cần của mẹ làm em đã vượt qua bài kiểm tra. Đó là kỉ niệm sâu sắc nhất đã cho em cái nhìn khác về ng mẹ nghiêm khắc của mik.
Kỉ niệm thời thơ ấu đáng nhớ nhất với em chính là một lần không vâng lời mẹ. Trưa hôm ấy trời nắng chang chang, mẹ dặn em ở nhà trông nhà để mẹ đi có việc. Thế nhưng, mẹ vừa đi khỏi em đã chạy đi chơi điện tử. Chơi suốt cả một buổi chiều mãi tới tối mới chịu đi về. Về đến nhà, em tìm mãi cũng không thấy mẹ đâu. Vội chạy đi tìm thì được các bác kể rằng: Trưa không thấy em ở nhà, mẹ lo nên đi tìm, đi tìm suốt cả buổi chiều cuối cùng bị sốt cao phải nhờ người đưa về. Nghe kể đến đây mặt em đỏ gay, nước mắt trực trào ra, em chạy nhanh về nhà. Mở cửa phòng mẹ, phòng tối om, em bật đèn lên, mẹ đang nằm trên giường. Em ôm lấy mẹ khóc nức nở “Mẹ ơn con xin lỗi, con làm mẹ khổ vì con quá”. Mẹ mỉm cười hiền dịu xoa đầu em: Con ngoan biết lỗi là được rồi. Một kỉ niệm tuổi thơ em đã làm cho mẹ buồn vì không vâng lời mẹ. Đó cũng là bài học nhắc nhở em rằng không bao giờ được làm cho mẹ buồn dù chỉ một lần nào nữa.
Bài làm: ( Mình xin trình bày bằng 1 đoạn văn ” ngắn ” thôi ạ!)
Từ đó đến giờ, sống với mẹ. Mẹ vốn dĩ tính tình rất nghiêm khắc và nóng tính. Nhưng em đã có một kỉ niệm sâu sắc bên mẹ của em. Hôm đó, em đi học về. Trong khung cảnh trời mưa tầm tã. Hôm đó, đối với em là một ngày rất thậm tệ. Em bị điểm kém và thật may mắn khi em đc thi lại. Nhìn mẹ đang ngồi bên cửa sổ, em không dám nói mà chỉ đi vào phòng. Thấu hiểu đc tâm tư của em. Đêm đó, mẹ đi vào phòng em. Ngồi xuống bên em và nghe em thuật lại mọi chuyện. Khác với tưởng tượng , mẹ chẳng mắng em. Mẹ chỉ hơi buồn và rồi ngồi xuống. Mẹ cùng em thứ cả đêm để học bài. Lời nói ân cần của mẹ làm em đã vượt qua bài kiểm tra. Đó là kỉ niệm sâu sắc nhất đã cho em cái nhìn khác về ng mẹ nghiêm khắc của mik.