Viết đoạn văn kể về nhưng việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho e cảm động(trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận) .giúp mình với đang cần gấp
Viết đoạn văn kể về nhưng việc làm hoặc những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho e cảm động(trong đoạn văn có sử dụng yếu tố nghị luận) .giúp mình với đang cần gấp
Đời người không thể không vấp ngã,con thất bại lần này nhưng lần sau có thể con sẽ thành công.Sự cách biệt giữa thất bại và thành công chỉ cách nhau bởi một con sông,giữa con sông có bắc một cây cầu,cây cầu đo mang tên là ” sự cố gắng “,ai luôn luôn mang cây cầu ấy bên người dù có thất bại thì sau đó họ nhất định sẽ thành công”.Những lời dạy bảo này cứ quanh quẩn,khắc sâu vào tâm trí tôi.Hồi tôi còn bé,lúc cái năm tôi học lớp năm,khi cô giáo phát bài kiểm tra môn toán,thật tệ hại ! bài kiểm tra của tôi chỉ đạt điểm 5,tôi buồn lắm và từ ngay giờ phút ấy cho đến hết buổi học tôi như một người mất hồn,cứ thơ thẩn mãi.Về đến nhà,người đầu tiên tôi nhìn thấy là người bà kính yêu của tôi.Tôi đã kể lại cho bà nghe về chuyện bài kiểm tra bị điểm 5,bà thấy tôi buồn rồi bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi bảo:”con hãy đứng lên ngay chỗ mà con vấp ngã và hãy vững vàng bước tiếp vì tương lai tươi sáng đang dang tay rộng mở chờ con đấy”,và rồi bà nói cái câu mà tôi phải khắc sâu trong lòng ấy.Sau khi nghe bà dịu dàng dạy bảo tôi bắt đầu hoàng hồn trở lại.Và sau ngày hôm ấy tôi lại được học ngay cái câu “Thất bại là mẹ thành công”,tôi càng ghi nhớ thêm những lời bà dạy.Những lời dạy bảo giản dị mà sâu sắc ấy tôi chẳng thể nào quên được và đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in trong đầu,mãi mãi không quên!
Bà em năm nay đã già, mắt bà đã mờ và đôi chân yếu đi rất nhiều. Với em, bà là người thầy lớn, dạy em những điều hay lẽ phải trong cuộc đời. Mỗi lần trở về quê hương, em hạnh phúc khi nắm bàn tay hao gầy nhưng tràn đầy hơi ấm của bà, lắng nghe những câu chuyện bà kể. Những câu chuyện của bà đều giúp em trưởng thành hơn trong cuộc sống. Bài học khiến em nhớ nhất đó là tấm lòng nhân ái và biết sẻ chia với mọi người mà bà đã dạy.
Từ thuở bé, em thích nhất khi được trở về khu vườn của bà nơi đầy ắp những trái cây ngon nhưng bà chẳng bao giờ bán mà thường để dành khi chín, chia cho những đứa trẻ quanh nhà. Em thắc mắc tại sao bà không bán lấy tiền, bà cười hiền hậu và nói: Những đứa trẻ đó nhà chúng nghèo lắm cháu ạ, nhà nghèo nên chúng chẳng được ăn những trái cây ngon bao giờ. Chia sẻ với người khác là nhân thêm niềm vui cho mình. Trong cuộc sống, ai cũng có những lúc khó khăn, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Không những vậy, bà còn dạy chữ cho những đứa trẻ nghèo ven đê không được đến lớp. Ngôi nhà nhỏ của bà vì vậy lúc nào cũng rộn tiếng cười nói trẻ thơ. Em nghe theo lời bà dạy, đã xin những bộ sách cũ của những người bạn học từ thành phố về để chia cho những người bạn nơi làng quê. Các bạn rất quý em và thường rủ em đi chơi quanh làng sau những buổi chiều tan học.
Và chính từ tấm lòng nhân ái của bà mà ngôi làng như xích lại gần nhau hơn, mọi người chia sẻ cho nhau từ những điều giản dị, đôi khi là củ khoai, củ sắn trồng được hay giúp đỡ nhau mỗi khi gia đình nhà ai có chuyện khó khăn. Mọi người sống với nhau như những người họ hàng thân thiết và em thấy được giá trị của lòng nhân ái qua hành động nhỏ của bà.
Vào những đêm trăng sáng, bà còn thường kể em nghe những câu chuyện cổ tích, về sự tham lam của người anh trong truyện Cây khế đã phải giá bằng tính mạng của mình, về lão phú ông trong truyện cổ tích Cây tre trăm đốt chỉ biết làm giàu cho mình từ sức lao động của anh Khoai nên cuối cùng mới bị anh Khoai trả đũa. Lòng nhân ái, biết sẻ chia của con người sẽ khiến cuộc sống bớt đi những khổ đau, khiến mọi người gần lại với nhau hơn và chan chứa tình người.
Bài học từ thuở bé nhưng mãi là hành trang theo em bước vào đời, em luôn ghi nhớ lời dạy sâu sắc bà dạy để đối xử với mọi người quanh mình, để nhận lại được những nụ cười và hạnh phúc đầy ấm áp. Người với người sống để yêu nhau, bởi “sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”.