Viết đoạn văn khoảng 10 câu kể lại kết thúc câu chuyện với người con hiếu thảo với câu mở đầu dưới đây Người con ôm Không hoa lan rừng có màu xanh ng

Viết đoạn văn khoảng 10 câu kể lại kết thúc câu chuyện với người con hiếu thảo với câu mở đầu dưới đây
Người con ôm Không hoa lan rừng có màu xanh ngọc bích về nhà biếu mẹ

0 bình luận về “Viết đoạn văn khoảng 10 câu kể lại kết thúc câu chuyện với người con hiếu thảo với câu mở đầu dưới đây Người con ôm Không hoa lan rừng có màu xanh ng”

  1. Người con ôm khóm hoa lan rừng có màu xanh ngọc bích về nhà biếu mẹ. Cậu bé mang khóm hoa mà lòng chỉ hướng về ngôi nhà nơi có mẹ. Kì diệu thay vừa cầm trên tay bông hoa lan người mẹ đã ngay lập tức khỏi bệnh. Hai mẹ con đều rất kinh ngạc trước việc xảy ra. Biết là có thần tiên hiện về cứu giúp, hai mẹ con thầm cảm ơn ông cụ. Từ đó hai mẹ con sống hạnh phúc và yêu thương nhau cho đến già. Thật kì lạ bông hoa  lan rừng cứ tươi mãi màu xanh ngọc bích, đẹp như tấm lòng hiếu thảo của người con.

    Bình luận
  2. Cuối năm học, Lan được xếp loại giỏi. Giữ đúng lời hứa, bố cho Lan vào thành phố chơi với Hùng dăm ngày. Dù bằng tuổi nhau nhưng Hùng phải gọi Lan bừng chị, vì mẹ của Hùng là em ruột mẹ của Lan.

       Ở quê, Lan nghe đồn Hùng thông minh lắm. Mới học lớp 4 mà cậu ấy đã sử dụng thành thạo máy vi tính. Lan rất thích và chỉ mong được gặp Hùng để tận mắt chứng kiến những gì nghe được. Lên thành phố, thấy cái gì cũng lạ và đẹp mắt nhưng vốn ý tứ nên chưa bao giờ Lan nói “cái này đẹp quá”, “cái kia đẹp thế”. Vậy mà Hùng cứ chê Lan là “nhà quê”. Lan ức lắm nhưng em chẳng nói lại một lời.

       Hôm bố mẹ vắng nhà, trong lúc máy đang tự động bơm nước, Hùng vô ý nhảy phóc lên đường ống làm đoạn nối bong ra, nước phun tung tóe. Cậu ta dùng cả hai tay ra sức bịt đầu ống nhưng không sao cản được sức nước. Lan liền chạy ngay đi tìm chiếc ghế đẩu, trèo lên ghế để với lấy chiếc cầu dao rồi kéo xuống một cách nhẹ nhàng. Nước ngừng chảy, Hùng ngơ ngác nhìn Lan như chợt nhớ ra điều gì.

       Trưa hôm ấy, Hùng thủ thỉ kể với mẹ : “Sáng nay, nếu con không kịp ngắt cầu dao thì giờ này nhà ta đã chìm trong biển nước !”. Mẹ xoa đầu Hùng, khen : “Con trai mẹ giỏi quá ! Nhưng, cái cầu dao ở trên cao thế kia, làm sao con với tới ?”. Hùng gãi đầu, ấp úng : “Mẹ…mẹ hỏi….cái Lan ấy”. Nghe Lan kể lại câu chuyện, mẹ nhẹ nhàng khuyên Hùng : “Từ nay, con không được nhận những gì mà mình không làm nữa nhé !”

       Hùng hiểu điều mẹ dạy. Cậu “dạ” một tiếng nho nhỏ rồi lẳng lặng đi chỗ khác. Từ đó, Hùng không còn nhìn Lan với con mắt coi thường và goi “cái Lan” như trước.

    Bình luận

Viết một bình luận