viết đoạn văn khoảng 15 dòng nêu suy nghĩ của em về tâm trạng của thúy kiều trong 8 câu thơ cuối của VB Kiều ở lầu ngưng bích . từ đó ta thấy được điều gì ở Nguyễn Du
viết đoạn văn khoảng 15 dòng nêu suy nghĩ của em về tâm trạng của thúy kiều trong 8 câu thơ cuối của VB Kiều ở lầu ngưng bích . từ đó ta thấy được điều gì ở Nguyễn Du
Bằng việc sử dụng điệp ngữ ” buồn trông ” được lặp lại ở đầu mỗi câu thơ đã cho ta thấy tâm trạng buồn tủi, chán ngán với cuộc sống của Thúy Kiều. ” Buồn trông” nghĩa là buồn mà trông ra bốn phía với sự mong ngóng, chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra làm thay đổi thực tại. Nhưng với Kiều, ” buồn trông” lại là sự vô vọng. ” Buồng trông” còn có cái hoảng hốt, lo âu; có cả dự cảm hãi hùng của người con gái ngây thơ lần đầu lạc bước trước dòng đời vô tận. Điệp ngữ “buồn trông” được Nguyễn Du kết hợp với các từ láy tượng hình, tượng thanh đã làm diễn tả nỗi uồn với những sắc thái khác nhau của Thúy Kiều. Nỗi buồn ấy ngày một tăng dần, dâng lên lớp lớp; nó vô vọng tạo nên một âm hưởng trầm buồn trong sự cô đơn, tuyệt vọng của nàng. Như vậy, ta có thể thấy rằng nỗi buồn của Kiều vừa tạo nên điệp khúc cho bài thơ, vừa tạo nên điệp khúc của tâm trạng con người.
xin câu trả lời hay nhất
Tám câu thơ, mỗi cặp câu gợi ra một nỗi buồn sâu thẳm. “Buồn trông” là buồn mà nhìn xa, nhưng cũng là buồn mà trông ngóng một cái gì mơ hồ sẽ đến làm đổi thay tình trạng hiện tại. Hình như nàng mong một cánh buồm, nhưng cánh buồm chỉ thấp thoáng, xa xa, không rõ, như một ước vọng mơ hồ, mỗi lúc một xa. Nàng lại trông ngọn nước mới từ cửa sông chảy ra biển (theo Lê Văn Hòe), ngọn sóng xô đẩy cánh hoa phiêu dạt, không biết về đâu. Kiểu ngồi trên lầu cao làm sao thấy được cánh hoa trên dòng nước. Đây chỉ là cảnh nàng tưởng tượng về số phận mình. Nàng lại trông thấy đồng cỏ úa tàn, chân mây, mặt đất một màu mờ mịt xanh xanh, tưởng như mịt mùng không có chân trời. Nàng lại “trông gió cuốn mặt duềnh”. “Duềnh” là chỗ biển ăn sâu vào đất liền, thành vụng (theo Thạch Giang). “Gió cuốn mặt duềnh” làm cho sóng vỗ dào dạt, ầm ầm… Tất nhiên, dù lầu Ngưng Bích có rất gần bờ biển cũng không thể nghe được “tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi” được. Đây là hình ảnh vừa thực, vừa ảo, cảm thấy như sóng vỗ dưới chân, đầy hiểm họa, như muốn nhấn chìm nàng xuống vực. Tám câu thơ, câu nào cũng vừa thực vừa hư, vừa là thực cảnh, vừa là tâm cảnh. Toàn là hình ảnh về sự vô vọng, sự dạt trôi, sự bế tắc và sự chao đảo, nghiêng đổ. Đây chính là lúc mà tình cảm Kiều trở nên mong manh và yếu đuối nhất, là lúc mà nàng rất dễ rơi vào cạm bẫy, như nàng sẽ rơi vào tay Sở Khanh sau này. Trong đoạn thơ này, không gian bao la rợn ngợp, không một bóng người. Thời gian như dồn lại, không biết bao nhiêu buổi sáng, buổi chiều lặp lại. Con người trở nên nhỏ bé, bất lực, trơ trọi. Nghệ thuật trùng điệp như kéo dài nỗi buồn vô vọng, vô tận của con người.
xin ctlhn