viết đoạn văn nêu cảm xúc của nhân vật tôi khi cùng mẹ tới trường
nửa trang thoi
0 bình luận về “viết đoạn văn nêu cảm xúc của nhân vật tôi khi cùng mẹ tới trường
nửa trang thoi”
Dòng cảm xúc của nhân vật tôi khi cùng mẹ đến trường đã được Thanh Tịnh viết lên với bao xúc cảm. Đó là những hoài niêm về ngày thu với bao điều tươi đẹp. Cảm xúc ùa về trong tâm trí tôi là dòng chảy ngọt ngào như tình cảm ngày khai trường với bao bỡ ngỡ. Ta đặc biệt ấn tượng với sự đổi thay trong tâm trạng nhân vật khi nhìn vào những cảnh vật nơi con đường quen thuộc. Thật đẹp trong trang văn của cảm xúc ấy là khi tình mẹ ấm êm đưa con tới trường. Người con thì đắm chìm mình trong cái bỡ ngỡ, trong cái lạ lfung của ngày thu song không sợ hãi bởi có mẹ âu yếm ở bên. Con đường làng dẫu có xa lạ do cảm xúc trong nhân vật tôi đã khác nhưng cũng chứa chan bao tình cảm thuở ấu thơ hồn nhiên, vui tươi. Nhân vật tôi thấy mình trang trọng, đúng đắn và cũng trưởng thành vì là cậu học sinh nhỏ đã đến trường học chứ không còn ngây thơ như thuở nào cùng bạn bè nô đùa, nghịch ngợm. Chỉ với một cử chỉ rất nhỏ là người con muốn tự cầm bút thước đã cho ta hiểu phần nào cái cảm giác tự mình chín chắn, trưởng thành. Dòng cảm xúc ngọt ngào khiến không chỉ là nhân vật tôi của Thanh Tịnh mà còn khơi gợi bao kí ức trong mỗi chúng ta.
Dòng cảm xúc của nhân vật tôi khi cùng mẹ đến trường đã được Thanh Tịnh viết lên với bao xúc cảm. Đó là những hoài niêm về ngày thu với bao điều tươi đẹp. Cảm xúc ùa về trong tâm trí tôi là dòng chảy ngọt ngào như tình cảm ngày khai trường với bao bỡ ngỡ. Ta đặc biệt ấn tượng với sự đổi thay trong tâm trạng nhân vật khi nhìn vào những cảnh vật nơi con đường quen thuộc. Thật đẹp trong trang văn của cảm xúc ấy là khi tình mẹ ấm êm đưa con tới trường. Người con thì đắm chìm mình trong cái bỡ ngỡ, trong cái lạ lfung của ngày thu song không sợ hãi bởi có mẹ âu yếm ở bên. Con đường làng dẫu có xa lạ do cảm xúc trong nhân vật tôi đã khác nhưng cũng chứa chan bao tình cảm thuở ấu thơ hồn nhiên, vui tươi. Nhân vật tôi thấy mình trang trọng, đúng đắn và cũng trưởng thành vì là cậu học sinh nhỏ đã đến trường học chứ không còn ngây thơ như thuở nào cùng bạn bè nô đùa, nghịch ngợm. Chỉ với một cử chỉ rất nhỏ là người con muốn tự cầm bút thước đã cho ta hiểu phần nào cái cảm giác tự mình chín chắn, trưởng thành. Dòng cảm xúc ngọt ngào khiến không chỉ là nhân vật tôi của Thanh Tịnh mà còn khơi gợi bao kí ức trong mỗi chúng ta.