viết đoạn văn ngắn ngắn khoảng 5 câu ( hoặc nhiều hơn) biểu cảm về cây xoài của ông em.
0 bình luận về “viết đoạn văn ngắn ngắn khoảng 5 câu ( hoặc nhiều hơn) biểu cảm về cây xoài của ông em.”
Ai hỏi em rằng, em thích cây gì nhất?. Và tất nhiên em sẽ trả lời là cây xoài của ông em.
Ôi! Em vô cùng thích cây xoài của ông bởi nó gợi lại cho em những kỉ niệm của em với ông, lúc cây xoài này còn nhỏ em chỉ là một cậu bé chập chừng 3 tuổi, ngày nào ông cũng bế em ra ngồi ngắm cây xoài, nghĩ lại cảm giác đó em thấy trong lòng mình sao mà cứ bồi hồi. Giờ đây ông không còn nữa để ngày nào cũng ngồi ngắm xoài. Dù sau này em có không ở căn nhà này nữa thì em vẫn mãi nhớ về cây xoài chứa đựng biết bao kỉ niệm của em và ông.
Nghĩ lại những kỉ niệm thời thơ bé được vui chơi cùng lũ bạn dưới gốc xoài, tôi lại nhớ đến ông – người đã vun trồng từng chút một cho cây xoài. Dù ông đã mất hồi tôi lên cấp 1 nhưng đối với tôi ông vẫn luon là người tôi yêu mến nhất. Những năm ông còn sống, ông chăm sóc cho cây xoài từng chút một, mỗi chiều ông lại vun trồng, quốc đất, tưới cây. Cây xoài cứ thể lớn dần theo tay ông và vươn ra khỏi hàng rào. Tôi hay hỏi ông rằng: ông ơi cây xoài này ăn có ngột không ông ? thì ông chỉ khé cười : : ” Ngọt lắm ! đến khi nào chín hai ông cháu mình cùng ăn nhé. Nhưng rồi ông mất, cây xoài h chín ngọt hẳn nhưng thiếu hình bóng của ông… tôi buồn lắm. |Tôi yêu cây xoài, yêu lắm những phút giấy kỉ niệm bên ông.
Ai hỏi em rằng, em thích cây gì nhất?. Và tất nhiên em sẽ trả lời là cây xoài của ông em.
Ôi! Em vô cùng thích cây xoài của ông bởi nó gợi lại cho em những kỉ niệm của em với ông, lúc cây xoài này còn nhỏ em chỉ là một cậu bé chập chừng 3 tuổi, ngày nào ông cũng bế em ra ngồi ngắm cây xoài, nghĩ lại cảm giác đó em thấy trong lòng mình sao mà cứ bồi hồi. Giờ đây ông không còn nữa để ngày nào cũng ngồi ngắm xoài. Dù sau này em có không ở căn nhà này nữa thì em vẫn mãi nhớ về cây xoài chứa đựng biết bao kỉ niệm của em và ông.
xin câu trả lời hay nhất nha bạn
Nghĩ lại những kỉ niệm thời thơ bé được vui chơi cùng lũ bạn dưới gốc xoài, tôi lại nhớ đến ông – người đã vun trồng từng chút một cho cây xoài. Dù ông đã mất hồi tôi lên cấp 1 nhưng đối với tôi ông vẫn luon là người tôi yêu mến nhất. Những năm ông còn sống, ông chăm sóc cho cây xoài từng chút một, mỗi chiều ông lại vun trồng, quốc đất, tưới cây. Cây xoài cứ thể lớn dần theo tay ông và vươn ra khỏi hàng rào. Tôi hay hỏi ông rằng: ông ơi cây xoài này ăn có ngột không ông ? thì ông chỉ khé cười : : ” Ngọt lắm ! đến khi nào chín hai ông cháu mình cùng ăn nhé. Nhưng rồi ông mất, cây xoài h chín ngọt hẳn nhưng thiếu hình bóng của ông… tôi buồn lắm. |Tôi yêu cây xoài, yêu lắm những phút giấy kỉ niệm bên ông.