0 bình luận về “viết đoạn văn ngắn trình bày về việc đi bộ”
Đi bộ có thể đi mọi nơi mà ta mong muốn, không phải lệ thuộc vào ai, vào phương tiện gì: “ Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dừng lúc nào thì dừng, ta muốn hoạt động nhiều hay ít thế nào là tùy”. Như vậy, việc đi bộ khiến cho ta được tự do về con người, được làm theo những ý muốn của mình, đây chính là lợi ích lớn nhất của việc đi bộ ngao du. Và đã là ngao du thì yếu tố chủ động phải được đặt lên hàng đầu, đi ngựa sẽ phải phụ thuộc nhiều vào các yếu tố đường xá, sức khỏe của ngựa, không phải phụ thuộc vào những gã phu trạm. Đi bộ ngao du thì ta không bị phụ thuộc vào bất cứ thứ gì, bất kì cái gì, ta được tự do về con người, tự do về tâm hồn, làm toàn bộ những việc theo ý thích: “ Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả các khía cạnh….” . Và quan trọng nhất là không bị lệ thuộc: “Tôi chẳng phải phụ thuộc vào những con ngựa hay những gã phu trạm. Đi bộ ngao du ta sẽ có cơ hôi khám phá những điều mới mẻ, có thể tự tìm cho mình những con đường riêng biệt, điều này rất phù hợp với những con người ưa tìm tòi, thử thách: “Tôi chẳng cần chọn những lối đi có sẵn hay những con đường thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thể đi qua; tôi xem tất cả những gì con người có thể xem….”.
Đi bộ là một hoạt động có ý nghĩa rất lớn lao. Đi bộ là khi ta dùng đôi chân, bỏ ra sức lực để đến một nơi nào đó. Thời gian đi bộ cho ta được thư thả về tâm hồn, được rèn luyện cả về sức khỏe và trí tuệ. Việc đi bộ tưởng chừng đơn giản ấy lại đã và đang giảm dần trong xã hội này. Khi con người kìm mình trong vòng quay bận rộn của cơm, áo, gạo tiền, họ cho rằng mình không có thời gian đi bộ, không có thời gian quan tâm đến việc rèn luyện sức khỏe đơn giản bằng cách đi bộ. Khi ta luon lấy cớ và thấy đi bộ không đáng thì cũng là lúc ta đánh mất một cơ hội rèn luyện mình. Đi bộ nhưng thực tế có lẽ không chỉ còn là việc bạn đi ngao du, đi để thưởng ngoạn mà nó là việc ta trau dồi, rèn luyện mình và để bản thân ta có thể thoải mái mở lòng với đời sống xugn quanh. Nhìn ngắm đường phố, nhìn ngắm và ngẫm lại chính tâm hồn mình. Đi bộ có thể mệt, có thể mỏi, nhưng chắc chắn, điều mà đi bộ đang mang đến cho ta, hơn cả một chuyến đi, đó là một hành trình ta nhìn đời và khám phá đời.
Đi bộ có thể đi mọi nơi mà ta mong muốn, không phải lệ thuộc vào ai, vào phương tiện gì: “ Ta ưa đi lúc nào thì đi, ta thích dừng lúc nào thì dừng, ta muốn hoạt động nhiều hay ít thế nào là tùy”. Như vậy, việc đi bộ khiến cho ta được tự do về con người, được làm theo những ý muốn của mình, đây chính là lợi ích lớn nhất của việc đi bộ ngao du. Và đã là ngao du thì yếu tố chủ động phải được đặt lên hàng đầu, đi ngựa sẽ phải phụ thuộc nhiều vào các yếu tố đường xá, sức khỏe của ngựa, không phải phụ thuộc vào những gã phu trạm. Đi bộ ngao du thì ta không bị phụ thuộc vào bất cứ thứ gì, bất kì cái gì, ta được tự do về con người, tự do về tâm hồn, làm toàn bộ những việc theo ý thích: “ Ta quan sát khắp nơi; ta quay sang phải, sang trái; ta xem xét tất cả những gì thấy hay hay; ta dừng lại ở tất cả các khía cạnh….” . Và quan trọng nhất là không bị lệ thuộc: “Tôi chẳng phải phụ thuộc vào những con ngựa hay những gã phu trạm. Đi bộ ngao du ta sẽ có cơ hôi khám phá những điều mới mẻ, có thể tự tìm cho mình những con đường riêng biệt, điều này rất phù hợp với những con người ưa tìm tòi, thử thách: “Tôi chẳng cần chọn những lối đi có sẵn hay những con đường thuận tiện; tôi đi qua bất cứ nơi nào con người có thể đi qua; tôi xem tất cả những gì con người có thể xem….”.
( Cho mik 5 sao + ctlhn nha )
Đi bộ là một hoạt động có ý nghĩa rất lớn lao. Đi bộ là khi ta dùng đôi chân, bỏ ra sức lực để đến một nơi nào đó. Thời gian đi bộ cho ta được thư thả về tâm hồn, được rèn luyện cả về sức khỏe và trí tuệ. Việc đi bộ tưởng chừng đơn giản ấy lại đã và đang giảm dần trong xã hội này. Khi con người kìm mình trong vòng quay bận rộn của cơm, áo, gạo tiền, họ cho rằng mình không có thời gian đi bộ, không có thời gian quan tâm đến việc rèn luyện sức khỏe đơn giản bằng cách đi bộ. Khi ta luon lấy cớ và thấy đi bộ không đáng thì cũng là lúc ta đánh mất một cơ hội rèn luyện mình. Đi bộ nhưng thực tế có lẽ không chỉ còn là việc bạn đi ngao du, đi để thưởng ngoạn mà nó là việc ta trau dồi, rèn luyện mình và để bản thân ta có thể thoải mái mở lòng với đời sống xugn quanh. Nhìn ngắm đường phố, nhìn ngắm và ngẫm lại chính tâm hồn mình. Đi bộ có thể mệt, có thể mỏi, nhưng chắc chắn, điều mà đi bộ đang mang đến cho ta, hơn cả một chuyến đi, đó là một hành trình ta nhìn đời và khám phá đời.