viết đoạn văn ngắn từ 3 đến 5 câu với chủ đề tự chọn trong đó có sử dụng chỉ từ
0 bình luận về “viết đoạn văn ngắn từ 3 đến 5 câu với chủ đề tự chọn trong đó có sử dụng chỉ từ”
Ngày ấy tôi đã từng là một học sinh giỏi . Nưng bây giờ tôi đã học tệ hơn rất nhiều vì ko quan tâm đến việc học . Lúc đầu , tôi cứ mặc kệ cho mấy con điểm 4,5 nhưng vừa lúc nãy tôi đã chứng kiến cảnh ba mẹ tôi cãi nhau vì việc học của tôi . Đứng sau cánh cửa , tôi chỉ biết nhìn lén bố mẹ đang lớn tiếng với nhau . Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má của tôi . Tôi thật hối hận về những việc mik đã làm . Tôi bước vào tự nhận rằng lỗi lầm của mik .Tôi đã hứa rằng nhất định sẽ cố gắng học tập để ko phụ lòng bố mẹ
Hôm nay, một ngày đông đẹp trời, dịu lạnh như bao ngày khác. Tan học, tôi rảo bước trên con đường thân quen về nhà. Đang thả hồn theo làn gió man mát, tôi bỗng vô tình dừng chân bên công viên- nơi chúng tôi thường nô đùa ngày bé. Trên vòng quay ngựa gỗ góc phải là mấy đứa trẻ đang nhốn nháo í ới gọi nhau, có cả vài em bé thích thú leo trèo ở cầu trượt phía xa kia nữa. Dường như bọn trẻ thích những trò chơi này lắm, tôi chăm chú theo dõi hồi tưởng lại kí ức tuổi thơ. Nhưng nhìn kìa, ngay tại hàng ghế cạnh bờ hồ sao lại có đứa nhóc với ánh mắt mong muốn trông về phía này thế kia? Tôi bước đến, hỏi: “Sao em không đến chơi cùng các bạn?”. Đứa bé trai có vẻ rụt rè nói: “Mẹ em bệnh nặng, em đi bán báo để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ, nếu vui chơi thì làm sao bán hết báo ạ.”. “Ôi, thật tội nghiệp cho mảnh đời nghèo khó, em ấy vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học cơ mà” Tôi thầm nghĩ trong lòng, mắt cũng cay, nhớ khi bé, tôi toàn được chăm lo, biết thế nào là mưu sinh đâu, vậy mà em, mới từng ấy tuổi… Tôi mua giúp đứa bé tờ báo, dặn dò: “Em chăm ngoan và cố gắng học để mẹ vui lòng, khỏi bệnh nhé.” Mắt thằng bé bỗng sáng hẳn lên, tự tin: “Tất nhiên rồi ạ, ước mơ của em là trở thành một bác sĩ chữa bệnh cho mẹ và người nghèo mà.” Tôi thấy cuộc đời đẹp hẳn lên, dù trong hoàn cảnh nghèo khó, vẫn còn những người có tấm lòng nhân ái đến thế. Tôi về đến nhà lúc nào không hay, chỉ còn biết… hôm nay tôi học được bài học về chữ hiếu, lòng thương người từ một đứa trẻ. (hơi dài mong bạn thông cảm )
Ngày ấy tôi đã từng là một học sinh giỏi . Nưng bây giờ tôi đã học tệ hơn rất nhiều vì ko quan tâm đến việc học . Lúc đầu , tôi cứ mặc kệ cho mấy con điểm 4,5 nhưng vừa lúc nãy tôi đã chứng kiến cảnh ba mẹ tôi cãi nhau vì việc học của tôi . Đứng sau cánh cửa , tôi chỉ biết nhìn lén bố mẹ đang lớn tiếng với nhau . Hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má của tôi . Tôi thật hối hận về những việc mik đã làm . Tôi bước vào tự nhận rằng lỗi lầm của mik .Tôi đã hứa rằng nhất định sẽ cố gắng học tập để ko phụ lòng bố mẹ
CHÚC BẠN HỌC TỐT !!!!!!
Hôm nay, một ngày đông đẹp trời, dịu lạnh như bao ngày khác. Tan học, tôi rảo bước trên con đường thân quen về nhà. Đang thả hồn theo làn gió man mát, tôi bỗng vô tình dừng chân bên công viên- nơi chúng tôi thường nô đùa ngày bé. Trên vòng quay ngựa gỗ góc phải là mấy đứa trẻ đang nhốn nháo í ới gọi nhau, có cả vài em bé thích thú leo trèo ở cầu trượt phía xa kia nữa. Dường như bọn trẻ thích những trò chơi này lắm, tôi chăm chú theo dõi hồi tưởng lại kí ức tuổi thơ. Nhưng nhìn kìa, ngay tại hàng ghế cạnh bờ hồ sao lại có đứa nhóc với ánh mắt mong muốn trông về phía này thế kia? Tôi bước đến, hỏi: “Sao em không đến chơi cùng các bạn?”. Đứa bé trai có vẻ rụt rè nói: “Mẹ em bệnh nặng, em đi bán báo để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ, nếu vui chơi thì làm sao bán hết báo ạ.”. “Ôi, thật tội nghiệp cho mảnh đời nghèo khó, em ấy vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học cơ mà” Tôi thầm nghĩ trong lòng, mắt cũng cay, nhớ khi bé, tôi toàn được chăm lo, biết thế nào là mưu sinh đâu, vậy mà em, mới từng ấy tuổi… Tôi mua giúp đứa bé tờ báo, dặn dò: “Em chăm ngoan và cố gắng học để mẹ vui lòng, khỏi bệnh nhé.” Mắt thằng bé bỗng sáng hẳn lên, tự tin: “Tất nhiên rồi ạ, ước mơ của em là trở thành một bác sĩ chữa bệnh cho mẹ và người nghèo mà.” Tôi thấy cuộc đời đẹp hẳn lên, dù trong hoàn cảnh nghèo khó, vẫn còn những người có tấm lòng nhân ái đến thế. Tôi về đến nhà lúc nào không hay, chỉ còn biết… hôm nay tôi học được bài học về chữ hiếu, lòng thương người từ một đứa trẻ.
(hơi dài mong bạn thông cảm )