Viết đoạn văn nghị luận về bức tranh tứ bình trong bài thơ nhớ rừng. (tự viết nha ko copy) mình cảm ơn trước nha

Viết đoạn văn nghị luận về bức tranh tứ bình trong bài thơ nhớ rừng.
(tự viết nha ko copy)
mình cảm ơn trước nha

0 bình luận về “Viết đoạn văn nghị luận về bức tranh tứ bình trong bài thơ nhớ rừng. (tự viết nha ko copy) mình cảm ơn trước nha”

  1. Thi trung hữu họa” Các cụ xưa đã nói như thế. Thế Lữ bằng chất liệu ngôn ngữ đã vẽ nên bộ tranh tứ bình về “Chúa sơn lâm” khá hoàn hảo trong bài thơ “Nhớ rừng” của mình. Bức tranh một vẽ chân dung tâm hồn hổ vào một đêm trăng đầy mơ mộng: 

    “Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối

    Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan”

    Cảnh có màu vàng óng ả của trăng, màu xanh trong vắt của nước suối đại ngàn, màu trắng đen mờ ảo của cỏ cây hoa lá. Hổ ta đang đứng trên bờ, say sưa ngắm nhìn cảnh vật đẹp đến say lòng ấy. Ta có cảm giác hổ say mồi thì ít mà say đắm vẻ đẹp huyền ảo của đêm trăng thì nhiều. Vũ trụ có trăng, lúc khuyết, lúc tròn, lúc lên, lúc lặn để rồi hổ ta không biết bao lần ngây ngẩt trước ánh trăng vàng tung tóe. Nhớ làm sao những đêm vàng đấy mộng mơ ấy! Và giờ đây nó càng quý vô ngần vì nó là đêm của tự do và ảo mộng. Bức tranh hai, Thế Lữ cho chúa tể rừng xanh đối diện với sự gào thét của thiên nhiên hùng vĩ vào những ngày mưa: 

    “Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn 

    Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới”

    Mưa rừng không phải là “mưa bay như khói qua chiều”, không phải là “mưa giăng mắc cữi”, càng không phải là “mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng” mà mịt mù, dữ dội rung chuyển cả núi rừng. Thế Lữ thật tài tình khi biết lấy sự gào thét dữ dội của thiên nhiên, sự ngã nghiêng của cây cối, cảnh tuôn rơi ồn ào của ngày mưa làm phông nền cho một hổ ta điềm nhiên lặng ngắm giang sơn đổi mới của mình. Quả là bức tranh của một nghệ sĩ kỳ tài. Còn đây là một cảnh khác, tươi sáng, tưng bừng của buổi bình minh.Chúa tể rừng xanh lúc nầy đang ngon giấc: 

    “Đâu những bình minh cây xanh nắng gội 

    Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng”

    Một buổi bình minh tinh khôi rạng rỡ, chim chóc reo ca, cây cối gọi mời, mọi vật đã thức giấc đón bình minh lên. Riêng hổ ta lại ngủ, một giấc ngủ lạ đời : giấc ngủ “tưng bừng”. Hổ có giấc ngủ riêng của hổ, cảnh vật xung quanh có ồn ào, sôi động bao nhiêu càng làm cho giấc ngủ hổ thêm say, giấc mơ hổ thêm đẹp. Chỉ bằng vài nét chấm phá má cảnh có âm thanh, có màu sắc, đường nét hài hòa, sống động. Bức tranh cuối cùng tuyệt đẹp, đẹp một cách lộng lẫy và bi tráng: 

    “Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng 

    Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt”

    Bức tranh nầy khác hẳn với ba bức tranh trên, từ màu sắc, đường nét, đến ánh sáng. Màu vàng óng ả của trăng, màu đen mờ ảo của những trận mưa rừng, cả màu hồng tươi của nắng mới đều không còn nữa thay vào đó là màu đỏ rực của máu và của ánh mặt trời sắp tắt. Hổ ta lúc nầy cũng không còn say sưa, mơ mộng như đêm nào, ngày nào mà đã hiện nguyên hình là một mãnh thú. Bên hổ, dưới chân hổ là cảnh “lênh láng máu” của những con thú yếu hèn. Ngoài xa, trên bầu trời cao rộng mênh mông ấy mặt trời cũng chỉ là một mảnh. Ta có cảm giác mặt trời cũng bé đi qua cái nhìn của hổ. Trong bức tranh, mọi vật hình như nhỏ hơn, chìm hẳn chỉ có hổ ta đứng đấy uy nghi, chễm chệ với tư thế là chúa tể của muôn loài. Chúa sơn lâm đẹp thật, một vẻ đẹp dữ dằn ghê gớm của một mãnh thú đang say mồi. 

    Quả là một bộ tranh tứ bình hoàn hảo, với sự phối cảnh hài hòa, bố cục mỹ cảm, đường nét thanh tao, gam màu chuẩn xác. Thế Lữ đã để lại bộ tranh hổ bằng ngôn ngữ có một không hai trong lịch sử văn học.

    Bình luận
  2. Bức tranh tứ bình trong bài thơ Nhớ rừng của Thế Lữ là những vần thơ độc đáo để lại trong mỗi người nhiều xúc cảm. Bức tranh tứ bình ở đây là bức tranh của tâm trạng hoài niệm về những ngày tháng tự do của con hổ trong rừng đại ngàn. Điệp ngữ đâu những được sử dụng trong khổ thơ như sự ngân vang của kí ức hào hùng đẹp tươi. Cảnh đẹp diễm lệ khi con hổ đứng uống ánh trăng mở đầu cho toàn bộ cảm xúc. Khung cảnh rừng núi nguyên sơ thơ mộng làm đẹp cho chúa sơn lâm. Và trong cả  ngày mưa dữ dôi, mưa làm rung chuyển đại ngàn. Và trong tư thế của chúa sơn lâm, nó đứng hiên ngang để ngắm giang sơn đổi mới. Giang sơn sau mưa là sự rộn ràng tươi vui. Kết hợp từ cùng logic thời gian của nhà thơ tinh tế vô cùng. Bình minh đến và khung cảnh hiện lên với ánh nắng chan hòa, với rộn rã tiếng chim ca hát cho giấc ngủ của chúa sơn lâm. Cảnh tượng cuối cùng cho thấy hổ là loài mãnh thú đợi màn đêm buông xuống. Đêm của những huyền bí ấy là khung cảnh để người chúa tể thể hiện sự uy nghiêm của mình. Một bộ tranh tứ bình đẹp lộng lẫy được nhà thơ xây dựng trong một nhịp thơ rộn ràng. Và bức tranh thiên nhiên, bức tranh tâm trang cũng cho ta cho thấy vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên hoang vắng, rợn ngợp và con hổ với tư thế, tầm vóc uy nghi. Đó là nỗi hoài, nỗi tiếc về một thời quá khứ oanh liệt xa xưa. 

    Bình luận

Viết một bình luận