Viết đoạn văn phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao.

Viết đoạn văn phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao.

0 bình luận về “Viết đoạn văn phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao.”

  1. THAM KHẢO !!!!

    Huấn Cao có cốt cách ngạo nghễ, phi thường của một bậc trượng phu. Ông theo học đạo nho thì đáng lẽ phải thể hiện lòng trung quân một cách mù quáng. Nhưng ông đã không trung quân mà còn chống lại triều đình để giờ đây khép vào tội “đại nghịch” và phải chịu án tử hình. Bởi vì Huấn Cao có tấm lòng nhân ái bao la; ông thương cho nhân dân vô tội nghèo khổ, làm than bị áp bức bóc lột bởi giai cấp thống trị tàn bạo thối nát. Huấn Cao rất căm ghét bọn thống trị và thấu hiểu nỗi thống khổ của người dân “thấp cổ bé họng”. Nếu như Huấn Cao phục tùng bọn phong kiến kia thì ông sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng không, ông Huấn đã lựa chọn con đường khác: con đường đấu tranh giành quyền sống cho người dân vô tội. Cuộc đấu tranh không thành công ông bị bọn chúng bắt. Giờ đây phải sống trong cảnh ngục tối chờ ngày xử chém. Trước khi bị bắt vào ngục, viên quản ngục đã nghe tiếng đồn Huấn Cao có tài “bẻ khóa, vượt ngục” – điều đó chứng tỏ Huấn Cao là một người văn võ toàn tài, quả là một con người hiến có trên đời…..

    Bình luận
  2. Trong Chữ người tử tù, nhân vật Huấn Cao là nhân vật để lại trong ta ấn tượng sâu sắc hơn cả. Huấn Cao trước hết là người nghệ sĩ tài ba với tài thư pháp nổi tiếng khắp tỉnh Sơn. Tài năng của ông được quản ngục và thầy thơ lại nói đến. Và đặc biệt trong cảnh cho chữ, Huấn Cao đã thể hiện tài năng của mình “một người tù cổ đeo gông, chân vướng xiềng đang dậm tô nét chữ”. Ta còn ấn tượng rõ nét bởi con người khí phách, hiên ngang, bất khuất nơi ông. Là người đứng đầu trong đám phản tặc, ông có chí lớn và không hề sợ hãi chông gai. Ông coi khinh quản ngục dù cho quản ngục có thiết đãi ra sao. Hành động thản nhiên rũ rệp trên thang gông khi mới bước vào ngục đã phần nào cho ta thấy được sự gan lì của người tù này. Song Huấn Cao cũng là một người mang thiên lương trong sáng, nhân cách cao đẹp. Ông “Không vì vàng ngọc hay quyền thế mà ép mình viết câu đối bao giờ”. Khi chưa biết tấm lòng quản ngục, ông cho đó là kẻ tiểu nhân và khi hiểu ra thì ông cho chữ, quý trọng con người quản ngục. Sự thống nhất ở tài hoa, khí phách cùng thiên lương đã làm nên nhân cách thật đẹp ở một con người. 

    Bình luận

Viết một bình luận