viết đoạn văn quy nạp trình bày cảm nhận của em về vẻ đẹp của người lính cách mạng trong khổ thơ thứ 2 của bài đông chí tronviết đoạn văn quy nạp trình bày cảm nhận của em về vẻ đẹp của người lính cách mạng trong khổ thơ thứ 2 của bài đông chí trong đó có sử dụng câu bị độngg đó có sử dụng câu bị động
Người lính nông dân đã đi vào thơ ca bằng những hình ảnh chân thật và đẹp trong “Nhớ” của Hồng Nguyên, “Cá nước” của Tố Hữu… nhưng tiêu biểu hơn cả là bài “Đồng chí” của Chính Hữu. Bài thơ được sáng tác vào năm 1948 là năm cuộc kháng chiến hết sức gay go, quyết liệt (câu bị động). Trong bài thơ này, tác giả đã tập trung thể hiện mối tình keo sơn gắn bó, ngợi ca tình đồng chí giữa những người lính trong những năm kháng chiến chống Pháp.Quê hương xa cách nhau, mỗi người mỗi nơi. Người quê ở miền biển “nước mặn đồng chua”, người ở vùng đồi núi “đất cày lên sỏi đá”. Song dù xa cách nhau, dù khác nhau, nhưng đều là quê hương của lam lũ, vất vả, đói nghèo. Câu thơ của Chính Hữu đã diễn tả tình đồng chí thật cụ thể và cô đọng, sự gắn bó giữa những người đồng chí cùng chung nhau chiến đấu “súng bên súng”, cùng chung một lí tưởng “đầu sát bên đầu”. Sự gắn bó mỗi lúc lại càng thêm sâu sắc: Là súng bên súng đến đầu bên đầu, rồi thân thiết hơn nữa là đắp chung chăn, thành tri kỉ.Đoạn thơ đầu của bài thơ kết thúc bằng hai chữ “Đồng chí” làm sáng tỏ thêm nội dung, ý nghĩa của cả đoạn thơ. Nó giải thích vì sao người lính từ bốn phương trời xa lạ, không hẹn gặp nhau mà bỗng trở thành thân thiết hơn máu thịt. Đó là sự gắn bó giữa những người anh cùng chung một lí tưởng chiến đấu, là sự gắn bó kì diệu, thiêng liêng và mới mẻ của tình đồng chí.Họ vốn gắn bó sâu nặng với ruộng nương, với căn nhà thân thiết, nhưng cũng sẵn sàng rời bỏ tất cả để ra đi. Nhà thơ đã dùng những hình anh quen thuộc và tiêu biểu của mọi làng quê Việt Nam như biểu tượng của quê hương những người lính nông dân. Giếng nước, gốc đa không chỉ là cảnh vật mà còn là làng quê, là dân làng. Cảnh vật ở đây được nhân cách hoá, như có tâm hồn hướng theo người línhThơ ca kháng chiến khi nói tới gian khổ của người lính thường nói rất nhiều tới cái lạnh, cái rét. Đoạn thơ thứ hai này kết thúc bằng câu “Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”. Một sự cảm thông, chia sẻ vừa chân thành, vừa tha thiết làm sao. Người ta bảo bàn tay biết nói là thế. Hình ảnh kết thúc đoạn thứ hai này cắt nghĩa vì sao người lính có thế vượt qua mọi thiếu thốn, gian khổ, xa quê hương, quần áo rách vá, chân không giày, mùa đông lạnh giá với những cơn sốt rét “run người”… Sau những câu thơ tự do đang trải dài “Đêm nay rừng hoang sương muối”… câu kết thúc thu vào trong bốn chữ làm nhịp thơ đột ngột thay đổi, dồn nén, chắc gọn, gây sự chú ý cho người đọc. Hình ảnh kết thúc bài thơ đầy thơ mộng, cái thơ mộng của gian khố, hiểm nguy: một cánh rừng, một màn sương, một vầng trăng với hai ngọn súng, hai con người chờ giặc. “Đầu súng trăng treo” cùng là một câu thơ dồn nén và có sức tạo hình, nó đẹp như một biểu tượng chiến đấu của những người lính giàu phẩm chất tâm hồn. Đó cũng là vẻ đẹp trữ tình mới của thơ ca kháng chiến, kết hợp được súng và trăng mà không khiên cưỡng.
Người lính cách mạng trong bài thờ”Đồng chí” là những người chiến sĩ xuất thân từ nông dân. Từ những người dân chân chất bên ruộng đồng, theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, các anh lên đường tham gia kháng chiến. Ở nơi chiến trường xa xôi, do đồng cảm về canh ngộ nên các anh lính dễ tâm sự với nhau trong những câu chuyện quê, chuyện nhà. Nhớ ngày ấy, khi người lính quyết định rời bỏ gia đình, tham gia vào quân ngũ, các anh đã rất nhớ nhung quê hương. Nhưng khi tổ quốc đã gọi tên, các anh chẳng thể chối từ . Cứ thế theo năm tháng, các anh cùng nhau vượt qua những gian khổ, vượt qua từng trận sốt rét rừng làm vầng trán ướt đãm mồ hôi, vượt qua cái giá lạnh của sương đêm để nắm đôi bàn tay truyền cho nhau hơi ấm của tình thương. Chẳng ai có thể phủ nhận sức khỏe của người lính đã bị cái giá rét làm cho hao tổn đi nhiều. Nhưng với tình yêu tổ quốc , những người chiến sĩ của chúng ta đã can đảm vượt qua tất cả để rồi cùng nắm tay nhau vững bước vượt qua gian khổ và mơ ước về một tương lai hòa bình.