Viết đoạn văn tầm 200 chữ trình bày suy nghĩ của anh/ chị về sự khắc nhiệt của thời gian
0 bình luận về “Viết đoạn văn tầm 200 chữ trình bày suy nghĩ của anh/ chị về sự khắc nhiệt của thời gian”
Thời gian trôi đi và không bao giờ lấy lại được nên người ta nói với nhau về sự khắc nghiệt của thời gian. Nói thời gian là khắc nghiệt vì nó một đi không trở lại kéo theo vô số những đổi thay trong tâm trạng con người. Thời gian đã làm ta lớn lên nhanh chóng và buộc ta từ một đứa trẻ ngây ngốc phải trưởng thành, va chạm trong xã hội này với vô vàn những áp lực, thử thách. Chính sự chảy trôi không ngừng của nó cũng làm gia tăng màu bạc trên mái tóc mẹ cha, để ta của một thời điểm nào đó nhận ra và hiểu rằng những người thân yêu của ta cứ mãi xa ta dần dần. Và cũng chính thứ thời gian vô hình mà sức mạnh lớn lao ấy đã làm cho những niềm vui của ta đến rồi đi chỉ trong thoáng chốc. Cứ lặng lẽ như vậy mà ta hiểu được ra sự vô định của cuộc sống này và mọi thứ đều như tan biến trong chốc lát. Hay vào những khoảnh khắc quan trọng của đời người, chỉ một chút lơ đễnh về thời gian, ta có thể đánh mất đi môt cơ hội nào đó. Bởi lẽ chẳng thể lấy lại được hay cũng không thể làm thời gian trôi đi hoặc chậm lại theo ý muốn mà ta càng thêm sợ hãi những tác động vô hình mà mạnh mẽ của dòng chảy thời gian. Con người mà cứ mải mê oằn mình chạy theo thời gian đi thế nào chăng nữa nhưng cũng không thể chiến thắng được và mãi chỉ có thể là nô lệ cho những phút giây của kim đồng hồ. Đáng sợ nhất là khi ta để thời gian điều khiển chính mình trong một sự trì trệ cực điểm của ta. Chỉ có phấn đấu và không ngừng cố gắn bạn mới có thể tự tay sắp xếp thời gian để mọi thời gian trôi đi đều ý nghĩa để nó không còn khắc nghiệt với ta.
Thời gian trôi đi và không bao giờ lấy lại được nên người ta nói với nhau về sự khắc nghiệt của thời gian. Nói thời gian là khắc nghiệt vì nó một đi không trở lại kéo theo vô số những đổi thay trong tâm trạng con người. Thời gian đã làm ta lớn lên nhanh chóng và buộc ta từ một đứa trẻ ngây ngốc phải trưởng thành, va chạm trong xã hội này với vô vàn những áp lực, thử thách. Chính sự chảy trôi không ngừng của nó cũng làm gia tăng màu bạc trên mái tóc mẹ cha, để ta của một thời điểm nào đó nhận ra và hiểu rằng những người thân yêu của ta cứ mãi xa ta dần dần. Và cũng chính thứ thời gian vô hình mà sức mạnh lớn lao ấy đã làm cho những niềm vui của ta đến rồi đi chỉ trong thoáng chốc. Cứ lặng lẽ như vậy mà ta hiểu được ra sự vô định của cuộc sống này và mọi thứ đều như tan biến trong chốc lát. Hay vào những khoảnh khắc quan trọng của đời người, chỉ một chút lơ đễnh về thời gian, ta có thể đánh mất đi môt cơ hội nào đó. Bởi lẽ chẳng thể lấy lại được hay cũng không thể làm thời gian trôi đi hoặc chậm lại theo ý muốn mà ta càng thêm sợ hãi những tác động vô hình mà mạnh mẽ của dòng chảy thời gian. Con người mà cứ mải mê oằn mình chạy theo thời gian đi thế nào chăng nữa nhưng cũng không thể chiến thắng được và mãi chỉ có thể là nô lệ cho những phút giây của kim đồng hồ. Đáng sợ nhất là khi ta để thời gian điều khiển chính mình trong một sự trì trệ cực điểm của ta. Chỉ có phấn đấu và không ngừng cố gắn bạn mới có thể tự tay sắp xếp thời gian để mọi thời gian trôi đi đều ý nghĩa để nó không còn khắc nghiệt với ta.