0 bình luận về “viết đoạn văn về những chiến sĩ bảo vệ mọi người”
Bố mk là chiến sĩ bảo vệ mùa Covid vừa r nên mk viết về bố mk lun nha!
Dịch bệnh Covid 19 vừa qua đã có một sự tác động lớn đến toàn xã hội. Bên cạnh những nỗi lo lắng về bệnh tật, chúng ta vẫn thấy có những niềm tin đầy ấm áp về tình người trong thử thách của cuộc sống. Trong những ngày ấy, có một người đã khiến em vô cùng cảm động và khâm phục, đó chính là người cha kính yêu của em. Ba em là bác sĩ chuyên về dịch tễ, vừa kết hợp nghiên cứu vừa trực tiếp khám chữa, điều trị cho bệnh nhân. Hầu như ba làm việc toàn bộ thời gian ở bệnh viện, phòng thí nghiệm, rất vất vả. Em và mẹ chỉ được nói chuyện chủ yếu với ba qua điện thoại, để thông báo cho ba biết tình hình ở nhà vẫn ổn định để ba yên tâm công tác. Qua những lời kể của ba, em biết rằng hàng ngày ba cùng các cô bác phải làm việc gấp trăm lần bình thường, mặc nhựng bộ quần áo bảo hộ bít bùng, ngày đêm không ngủ, túc trực bên bệnh nhân. Nếu bệnh nhân có những triệu chứng mới như ho nhiều, khó thở, phổi có vấn đề thì ba phải suy nghĩ và trăn trở để điều trị hiệu quả hơn. Có những lúc ba phải ăn những suất cơm hộp đạm bạc, rồi lại phải đi trực, theo dõi máy móc, kiểm tra tiến triển của bệnh nhân. Nhưng ba luôn giữ một thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng, động viên bệnh nhân để họ yên tâm điều trị và nhận thức hơn về việc cách ly xã hội. Chính bản thân ba cũng thực hiện một cách nghiêm túc cách ly, để đảm bảo an toàn cho người thân và xã hội. Ba mẹ con ở nhà và rất thương lo cho ba, vậy mà lần nào gọi điện em thấy ba cũng ngậm ngùi vì bao bảo chúng em bị thiệt thòi nhiều nhất, không được ba chăm sóc, quan tâm nhiều như trước. Rồi cũng đến ngày, ba được về với gia đình. Cả nhà em vỡ òa trong niềm sung sướng. Nhìn thấy ba trong màu áo của bác sĩ quân y về nhà, mà em thấy nghèn nghẹn, nước mắt ứa ra. Mái tóc ba bạc hẳn đi, vầng trán và khóe mắt cũng như thêm nhiều nếp nhăn. Nhưng em vui và tự hào vì ba cùng với bao y bác sĩ đồng nghiệp đã thầm lặng làm việc bằng trí tuệ và lương tri để cứu chữa bao nhiêu bệnh nhân và giúp đất nước ta vượt qua đại dịch. Từ tận đáy lòng, em cảm ơn ba thật nhiều và muốn nói rằng: “Con yêu ba nhiều lắm, ba là người chiến sĩ áo trắng đầy dũng cảm!”.
Bố mk là chiến sĩ bảo vệ mùa Covid vừa r nên mk viết về bố mk lun nha!
Dịch bệnh Covid 19 vừa qua đã có một sự tác động lớn đến toàn xã hội. Bên cạnh những nỗi lo lắng về bệnh tật, chúng ta vẫn thấy có những niềm tin đầy ấm áp về tình người trong thử thách của cuộc sống. Trong những ngày ấy, có một người đã khiến em vô cùng cảm động và khâm phục, đó chính là người cha kính yêu của em. Ba em là bác sĩ chuyên về dịch tễ, vừa kết hợp nghiên cứu vừa trực tiếp khám chữa, điều trị cho bệnh nhân. Hầu như ba làm việc toàn bộ thời gian ở bệnh viện, phòng thí nghiệm, rất vất vả. Em và mẹ chỉ được nói chuyện chủ yếu với ba qua điện thoại, để thông báo cho ba biết tình hình ở nhà vẫn ổn định để ba yên tâm công tác. Qua những lời kể của ba, em biết rằng hàng ngày ba cùng các cô bác phải làm việc gấp trăm lần bình thường, mặc nhựng bộ quần áo bảo hộ bít bùng, ngày đêm không ngủ, túc trực bên bệnh nhân. Nếu bệnh nhân có những triệu chứng mới như ho nhiều, khó thở, phổi có vấn đề thì ba phải suy nghĩ và trăn trở để điều trị hiệu quả hơn. Có những lúc ba phải ăn những suất cơm hộp đạm bạc, rồi lại phải đi trực, theo dõi máy móc, kiểm tra tiến triển của bệnh nhân. Nhưng ba luôn giữ một thái độ bình tĩnh, nhẹ nhàng, động viên bệnh nhân để họ yên tâm điều trị và nhận thức hơn về việc cách ly xã hội. Chính bản thân ba cũng thực hiện một cách nghiêm túc cách ly, để đảm bảo an toàn cho người thân và xã hội. Ba mẹ con ở nhà và rất thương lo cho ba, vậy mà lần nào gọi điện em thấy ba cũng ngậm ngùi vì bao bảo chúng em bị thiệt thòi nhiều nhất, không được ba chăm sóc, quan tâm nhiều như trước. Rồi cũng đến ngày, ba được về với gia đình. Cả nhà em vỡ òa trong niềm sung sướng. Nhìn thấy ba trong màu áo của bác sĩ quân y về nhà, mà em thấy nghèn nghẹn, nước mắt ứa ra. Mái tóc ba bạc hẳn đi, vầng trán và khóe mắt cũng như thêm nhiều nếp nhăn. Nhưng em vui và tự hào vì ba cùng với bao y bác sĩ đồng nghiệp đã thầm lặng làm việc bằng trí tuệ và lương tri để cứu chữa bao nhiêu bệnh nhân và giúp đất nước ta vượt qua đại dịch. Từ tận đáy lòng, em cảm ơn ba thật nhiều và muốn nói rằng: “Con yêu ba nhiều lắm, ba là người chiến sĩ áo trắng đầy dũng cảm!”.
Hok tốt nhé
Mk tự viết ko copy mạng
Đố bn tìm đc bài này trên google hay mạnh đấy!