viết dưới dạng nhật kí nhẹ nhỏ nhẹ và sâu lắng vậy người mẹ nói vói con nhưng thực chất đang nói với chính mình
0 bình luận về “viết dưới dạng nhật kí nhẹ nhỏ nhẹ và sâu lắng vậy người mẹ nói vói con nhưng thực chất đang nói với chính mình”
Con à! con biết không cái lúc mà con vừa bậm bẹ hai chữ ” Ma Ma” mẹ đã vui mừng khôn xiết, mẹ còn nhớ hồi con 6 tuổi- cái tuổi học trò đầu tiên của con, mẹ đã rất lo lắng và suy ngẫm. Mẹ lo không phải sợ con học kém, không phải sợ con hơn thua ai cả mà sợ con xa lạ với mái trường của năm ấy. Nhưng cái gì mới thì cũng phải cũ những cảm giác lo âu hay sợ hãi dường đã không có vị trí trong đầu óc của mẹ thay vào đó mẹ luôn oán trách và cô lập chính con vì đã trượt môn Toán- cái môn giúp con đậu vào ngôi trường phổ thông tốt nhất. Mẹ biết con rất đau khi bị mắng, khi bị chê bai, mẹ biết sách vở đối với con lúc bây giờ là điều cần thiết, là chìa khóa để con thành công nhưng có lẽ mẹ đã vô tâm như bao phụ huynh khác. Mẹ không cho con chọn lựa tương của mình mà sắp xếp tất cả cho con, con à con có biết mẹ luôn coi con như là những chú chim non vẫn e ấp trong lồng chim mẹ, lúc nào mẹ cũng không kìm chế được sự ham muốn của mình mẹ biết con mệt và thường trường dài trên bộ bàn đã mài mòn cũ nát kia dùi đầu vào từng quyển vở đã dày mịt những con số. Mẹ vẫn u mê và không nhận ra con đã vất vả để luyện tập như thế nào. Con có nghe câu LÒNG HAM VÔ ĐÁY chưa con. Mẹ không ham tiền ham của chỉ ham sức học và thành tích của con. Gía như mẹ có thể một lầm nữa lo sợ cho con về chuyện như lúc con mới vào trường chứ không xua đẩy kéo con vào ngõ tù đầy vũ khí là sách vở như này có lẽ mẹ nhận ra điều này là quá trễ. Sức con đâu thể gánh vác hết. Mẹ đã vô tình chiếm cả sự vui chơi và thời gian của con cho việc học nhưng con ko thể tiến bộ giờ thì mẹ đã hiểu. Cổng trường sẽ mở ra một lần nữa cho con yêu của mẹ được tự do và đi theo sự mời gọi của mình để dụng nên một tương lai do chính con chọn mẹ sẽ ko ép buộc con nữa. MÃI YÊU CON!
Con à! con biết không cái lúc mà con vừa bậm bẹ hai chữ ” Ma Ma” mẹ đã vui mừng khôn xiết, mẹ còn nhớ hồi con 6 tuổi- cái tuổi học trò đầu tiên của con, mẹ đã rất lo lắng và suy ngẫm. Mẹ lo không phải sợ con học kém, không phải sợ con hơn thua ai cả mà sợ con xa lạ với mái trường của năm ấy. Nhưng cái gì mới thì cũng phải cũ những cảm giác lo âu hay sợ hãi dường đã không có vị trí trong đầu óc của mẹ thay vào đó mẹ luôn oán trách và cô lập chính con vì đã trượt môn Toán- cái môn giúp con đậu vào ngôi trường phổ thông tốt nhất. Mẹ biết con rất đau khi bị mắng, khi bị chê bai, mẹ biết sách vở đối với con lúc bây giờ là điều cần thiết, là chìa khóa để con thành công nhưng có lẽ mẹ đã vô tâm như bao phụ huynh khác. Mẹ không cho con chọn lựa tương của mình mà sắp xếp tất cả cho con, con à con có biết mẹ luôn coi con như là những chú chim non vẫn e ấp trong lồng chim mẹ, lúc nào mẹ cũng không kìm chế được sự ham muốn của mình mẹ biết con mệt và thường trường dài trên bộ bàn đã mài mòn cũ nát kia dùi đầu vào từng quyển vở đã dày mịt những con số. Mẹ vẫn u mê và không nhận ra con đã vất vả để luyện tập như thế nào. Con có nghe câu LÒNG HAM VÔ ĐÁY chưa con. Mẹ không ham tiền ham của chỉ ham sức học và thành tích của con. Gía như mẹ có thể một lầm nữa lo sợ cho con về chuyện như lúc con mới vào trường chứ không xua đẩy kéo con vào ngõ tù đầy vũ khí là sách vở như này có lẽ mẹ nhận ra điều này là quá trễ. Sức con đâu thể gánh vác hết. Mẹ đã vô tình chiếm cả sự vui chơi và thời gian của con cho việc học nhưng con ko thể tiến bộ giờ thì mẹ đã hiểu. Cổng trường sẽ mở ra một lần nữa cho con yêu của mẹ được tự do và đi theo sự mời gọi của mình để dụng nên một tương lai do chính con chọn mẹ sẽ ko ép buộc con nữa. MÃI YÊU CON!