Viết MỞ BÀI cho đề bài sau: Ca dao thiên về tình cảm và biểu hiện lòng người ca dao là tiếng đàn muốn điệu của tâm hồn quần chúng dựa vào những hiể

Viết MỞ BÀI cho đề bài sau:
Ca dao thiên về tình cảm và biểu hiện lòng người ca dao là tiếng đàn muốn điệu của tâm hồn quần chúng dựa vào những hiểu biết của mình về ca dao em hãy làm sáng tỏ ý kiến trên.
*lưu ý yếu nghiêm cấm chép mạng*

0 bình luận về “Viết MỞ BÀI cho đề bài sau: Ca dao thiên về tình cảm và biểu hiện lòng người ca dao là tiếng đàn muốn điệu của tâm hồn quần chúng dựa vào những hiể”

  1. MB: Ca dao và tình cảm là những hiểu biết và kiến thức của con người trong thời xa xưa. Chúng biểu hiện cho con người có tình yêu thương là lòng hiểu biết. Đó là những tiếng đàn, những tiếng trống thể hiện lên khúc ca xưa.

    MB: Nếu ta muốn truyền tải được tình yêu thương, những tình cảm trân thành thì ta có thể truyền tải cảm xúc của mình qua những ca dao, những tiếng nhạc hay những vần thơ đầy cảm xúc lãng mạn. Đó như một tâm hồn, một trạng thái cảm xúc riêng đặc trưng của con người Việt ta.

    MB: Ca dao cho chúng ta những cảm xúc mà vốn ta chưa có. Gây dựng lên những suy nghĩ, tình cảm và lòng yêu thương trân thành giữa con người với con người. Như một tiếng đàn truyền tải cảm xúc, nó như những vần thơ ngọt ngào để truyền đạt tới người nghe.

    Tham khảo nha 🙂

    Có j ko ổn bảo mik 🙂

    Chúc bn học tốt!!

    Bình luận
  2. Ngay từ khi sinh ra, người dân quê ta đã gắn liền với đất. Đất là cuộc sống, là máu thịt, là linh hồn của mỗi con người. Do đó họ rất gắn bó và yêu thương tha thiết đối với nơi chôn rau cắt rốn của họ. Tình yêu ấy chính là những cảm hứng dạt dào để họ cất lên những bài ca bày tỏ tâm tình của mình.
    “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”. Ao chỉ là hình ảnh hoán dụ để chỉ làng quê. Họ không vì tham ánh sáng hoa lệ đô thành mà rời bỏ quê cha đất tổ. Bởi vì quê nhà còn đất “Ai ơi đừng bỏ ruộng hoang, bao nhiêu tấc đất tức vàng bấy nhiêu”. Bởi vì quê nhà còn có ông bà cha mẹ “Con người có tổ có tông, như cây có cội như sông có nguồn”.
    Yêu quê hương còn là yêu những gì thân thương mà chỉ cần mở mắt ra, ngày họ đều thấy: “Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng mênh mông bát ngát, đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng bát ngát mênh mông”. Cảnh quê hương đẹp tươi chứa đựng biết bao tình “Làng ta phong cảnh hữu tình…” họ tự hào về vẻ đẹp độc đáo của quê hương. Khi thì người dân ca ngợi cảnh Lạng Sơn “Đồng Đăng có phố Kì Lừa…” Khi thì ca ngợi cảnh Hồ Tây “Gió đưa cành trúc la đà…” khi thì ca ngợi các đặc sản đáng tự hào của quê nhà (Nhớ cháo làng Ghè, Nhớ canh phố Mía, Nhớ chè Đông Viên… Thấy dừa thì nhớ Bến Tre, thấy sen nhớ đồng quê Tháp Mười). Dù có đi xa họ vẫn nhớ về quê hương nơi đó có cuộc sống tuy đạm bạc nhưng thắm thía nghĩa nặng tình “Anh đi, anh nhớ…” -> Điệp từ thân gắn bó… là nỗi nhớ nao lòng đối với ai xa quê. Cũng chính vì tình yêu ấy mà dù đang thổ lộ tình cảm khác đi nữa, lòng họ vẫn không quên nhắc đến những hình ảnh quê hương thân quen đã ăn sâu vào lòng họ. Những hình ảnh cây bưởi, hoa bưởi, cây tầm xuân, vườn cà, đầu đình, ao sen, cây trúc, cây mai, vườn hồng, giếng nước, gốc đa, con đò, bến sông… đã đi vào ca dao như những biểu tượng của quê hương.
    Yêu quê hương còn biểu hiện cao hơn trong tình yêu nước, tự hào về đất nước: “Nực cười châu chấu đá xe. Tưởng rằng chấu ngã ai dè xe nghiêng”.Chính là cái tình yêu quê hương tha thiết mặn nồng từ xa xưa ấy đã tạo nên một nét rất đẹp trong truyền thống của người Việt Nam, đã là chất mem nên thơ nên nhạc, là động lực chủ yếu để dân tộc tồn tại trước bao lần ngoại xâm và nội chiến

    Bình luận

Viết một bình luận