0 bình luận về “Viết một bài văn : Kỉ niệm của em về thầy,cô”
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầyNghĩ sao cho bõ những ngày ước ao.
Thầy cô – những người lái đò thầm lặng luôn chịu thương chịu khó, không quản khó khăn đưa ta đến bến bờ thành công. Vậy mà là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, được cô giáo tin tưởng và quý mến, tôi lại phạm sai lầm to lớn. Giờ đây, ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy rất hối hận về lần đó – cái lần tôi không học bài cũ làm cô Anh – cô giáo dạy môn Ngữ văn của tôi buồn lòng.
Tôi vốn là một học sinh giỏi của lớp, lại rất năng nổ trong các phong trào của trường nên luôn được thầy cô và bạn bè yêu quý. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi trả bài, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Khi đó là cuối học kì I, trong buổi học trước, cô đã dặn buổi tới cả lớp phải học bài để tiết sau cô kiểm tra miệng. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bảng kiểm tra để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm rồi. Thế là tối đó thay vì ôn bài, tôi lại đi chơi cùng đám bạn. Đắm chìm vào trong những trò chơi mà chúng bạn bày ra, trong đầu tôi chẳng mảy may suy nghĩ, lo lắng về lời dặn của cô.
Thế rồi ngày đó cũng đến. Cô giáo bước vào lớp với chiếc áo dài trắng tinh khôi. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng theo những đám mây trắng. Ngờ đâu “giông tố” đang kéo dến, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn nháo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi thằng Ba ngồi cạnh nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh, tôi thấy các bạn đang chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được gì. Những kiến thức tôi đã học giờ đây chẳng nhớ lấy nỗi 1 thứ. Bỗng giọng nói trầm ấm của cô cất lên: “Thời gian đã hết, lớp trưởng thu bài giúp cô”. Tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đặt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Vài ngày sau, thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số năm khiến tim tôi thắt lại. Cái gì? Tôi? Một học sinh luôn đứng đầu lớp được 5 điểm? Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Chín ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: “Chắc cô không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!”. Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “chín” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xui đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm chín không khớp với con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy ghét cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi? Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập miệt mài. Tôi lại càng ghét cô hơn… Và thế là một ngày nọ, khi đã hết giờ học đến ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ muốn làm cô tức và lo lắng. Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết. Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều này làm tôi thấy vô cùng hả dạ.
Thế nhưng, rồi một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ ra sao, … Tôi cảm thấy bất ngờ quá! Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Văn gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi: “Không hiểu sao con bé Duy làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm 5 cũng đáng thôi. Điểm 5 ấy khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Sáng hôm sau, tôi cố tình đếm sớm hơn mọi người. Gặp cô, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi và nhận lỗi với cô: “Thưa cô, con xin lỗi cô rất nhiều vì con đã không trung thực với cô”. Nghe xong, cô không nói gì nhưng tôi biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như tôi. Cuối giờ học, cô gọi tôi lên và nói: “Cô mong rằng trường hợp này sẽ không có lần thứ hai nữa. Đó là việc làm không đúng. Con cần khắc phục và đừng làm như vậy nữa nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt tôi cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Giờ đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì đã can đảm nói ra sự thật.
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi đã có người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô… Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi!”.
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầyNghĩ sao cho bõ những ngày ước ao.
Thầy cô – những người lái đò thầm lặng luôn chịu thương chịu khó, không quản khó khăn đưa ta đến bến bờ thành công. Vậy mà là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, được cô giáo tin tưởng và quý mến, tôi lại phạm sai lầm to lớn. Giờ đây, ngậm ngùi hai tiếng “Giá như…”, tôi thật sự cảm thấy rất hối hận về lần đó – cái lần tôi không học bài cũ làm cô Anh – cô giáo dạy môn Ngữ văn của tôi buồn lòng.
Tôi vốn là một học sinh giỏi của lớp, lại rất năng nổ trong các phong trào của trường nên luôn được thầy cô và bạn bè yêu quý. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm chín, điểm mười. Mỗi lần, cô gọi trả bài, tôi luôn tự hào và trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Khi đó là cuối học kì I, trong buổi học trước, cô đã dặn buổi tới cả lớp phải học bài để tiết sau cô kiểm tra miệng. Theo thường lệ, cô sẽ gọi các bạn lên bảng kiểm tra để lấy điểm. Tôi khăng khăng nghĩ rằng cô sẽ không gọi đến tôi đâu, bởi tôi đã có điểm rồi. Thế là tối đó thay vì ôn bài, tôi lại đi chơi cùng đám bạn. Đắm chìm vào trong những trò chơi mà chúng bạn bày ra, trong đầu tôi chẳng mảy may suy nghĩ, lo lắng về lời dặn của cô.
Thế rồi ngày đó cũng đến. Cô giáo bước vào lớp với chiếc áo dài trắng tinh khôi. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa sổ và thả hồn tưởng tượng theo những đám mây trắng. Ngờ đâu “giông tố” đang kéo dến, một tin “chấn động” làm lớp tôi nhốn nháo cả lên. Cô giáo yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt và chợt bừng tỉnh khi thằng Ba ngồi cạnh nhắc tôi chép đề và lo làm bài. Tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Nhìn quanh, tôi thấy các bạn đang chăm chú làm bài. Về phía tôi, đầu óc tôi quay cuồng như muốn vỡ tung, tôi hoàn toàn mất bình tĩnh và không thể suy nghĩ được gì. Những kiến thức tôi đã học giờ đây chẳng nhớ lấy nỗi 1 thứ. Bỗng giọng nói trầm ấm của cô cất lên: “Thời gian đã hết, lớp trưởng thu bài giúp cô”. Tôi nộp bài mà lòng cứ thấp thỏm, không yên. Nghĩ đến lúc phát bài ra, bài tôi bị điểm kém tôi sẽ ra sao đây? Tôi sẽ mất mặt trước lớp, lại bị cô giáo khiển trách, chưa nói đến việc thế nào bố mẹ cũng la rầy. Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đặt ra khiến tôi càng lo lắng hơn.
Vài ngày sau, thời khắc định mệnh đã đến. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay cô để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, con số năm khiến tim tôi thắt lại. Cái gì? Tôi? Một học sinh luôn đứng đầu lớp được 5 điểm? Thật là chuyện chưa từng có. Tôi biết ăn nói làm sao với cô, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Tôi lo nghĩ và bất chợt nảy ra một ý… Cô giáo bắt đầu gọi điểm vào sổ. Đến tên tôi, tôi bình tĩnh xướng to “Chín ạ!”. Cô giáo dường như không phát hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ: “Chắc cô không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!”. Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm “chín” theo nét chữ của cô. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc cô giáo đòi xem lại bài, tôi lạnh cả người. Trời hỡi, đúng như lời “tiên tri”, trời xui đất khiến làm sao ấy, cô thật sự muốn xem lại bài chúng tôi vì điểm chín không khớp với con số cô tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi chỉ muốn trốn ra khỏi lớp mà thôi. Và tôi càng hốt hoảng hơn khi nghe cô gọi tên tôi. Cô đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Cô gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh ngay. Cả lớp tôi như bị bao trùm bởi cái không khí nặng nề, khô khốc ấy. Cô chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Tôi cảm thấy ghét cô biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu thôi mà sao cô không tha thứ cho tôi? Tôi sẽ ghi nhớ điều này và chỉ muốn trả thù cô. Sự việc tiếp theo đó thì ba mẹ tôi đã phạt tôi suốt mấy tuần lễ không cho xem truyện, bắt tôi làm bài tập miệt mài. Tôi lại càng ghét cô hơn… Và thế là một ngày nọ, khi đã hết giờ học đến ra chơi, các bạn chạy lên bàn hỏi bài cô, tôi đã nhanh tay giấu đi quyển số chủ nhiệm và một quyển sổ tay của cô. Tôi chỉ muốn làm cô tức và lo lắng. Tôi thấy cô quay lại lớp tìm và thông báo cho cả lớp. Nhưng không một ai biết. Cô không hề mảy may nghi ngờ đến những cô cậu học trò bé bỏng của cô. Đúng như tôi dự đoán, cô phải nộp sổ chủ nhiệm cho nhà trường. Cô làm mất sổ nên bị nhà trường khiển trách. Trên môi cô không nở được nụ cười nào, trông cô buồn rười rượi. Cô phải mất thời gian làm lại quyển số ấy. Điều này làm tôi thấy vô cùng hả dạ.
Thế nhưng, rồi một hôm, tôi tình cờ giở quyển sổ tay của cô ra xem. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang kỉ niệm của lớp. Cô ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ ra sao, … Tôi cảm thấy bất ngờ quá! Thì ra cô đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, cô viết về bài kiểm tra Văn gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ cô viết về tôi: “Không hiểu sao con bé Duy làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không? Thường trò này rất chăm ngoan, luôn giúp đỡ bạn bè và lễ phép…” Đọc những dòng tâm tình của cô, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết cô luôn xem tôi là đứa trò ngoan, luôn lễ phép và tôn trọng cô. Cô luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Cô cho tôi điểm 5 cũng đáng thôi. Điểm 5 ấy khiến tôi phải nhắc nhở mình… Tôi biết làm gì để chuộc lỗi ngoài việc đem trả sổ cho cô và xin lỗi cô. Sáng hôm sau, tôi cố tình đếm sớm hơn mọi người. Gặp cô, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi và nhận lỗi với cô: “Thưa cô, con xin lỗi cô rất nhiều vì con đã không trung thực với cô”. Nghe xong, cô không nói gì nhưng tôi biết rằng, thẳm sâu trong đôi mắt cô là sự buồn lòng và thất vọng khi có một học sinh như tôi. Cuối giờ học, cô gọi tôi lên và nói: “Cô mong rằng trường hợp này sẽ không có lần thứ hai nữa. Đó là việc làm không đúng. Con cần khắc phục và đừng làm như vậy nữa nhé!”. Nghe cô nói xong, tự dưng hai khóe mắt tôi cay cay, nghẹn ngào, lí nhí xin lỗi cô mà trong lòng chan chứa bao cảm xúc khó tả. Giờ đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì đã can đảm nói ra sự thật.
Thời gian không dừng lại. Giờ đây tôi đã xa cô. Chiếc ghế cô ngồi đã có người thầy khác. Tôi dẫu biết người thầy ấy cũng sẽ yêu thương, lo lắng cho chúng tôi nhưng tôi chỉ mong tìm lại bóng dáng của cô ngày nào. Tôi mong có thể gặp lại cô để xin lỗi, để nhận được sự tha thứ, bao dung của cô. Cô ơi, con thật lòng xin lỗi cô… Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi!”.
Dàn ý về kỉ niệm của em với thầy cô trong trường
Mở bài
+ Hôm nay là ngày sinh nhật của cô giáo chủ nhiệm cũ
+Nói đến đây những kỉ niệm hôm sinh nhật của cô gợi trong đầu em
+Đó chính là kỉ niệm sâu sắc nhất của em với cô
Thân bài
-giới thiệu khái quát về ngoại hình của cô
+Tên là gì?
+Sinh năm bao nhiêu?
+Cô thường mặc đồ gì,có lịch sự ko?
+Ấn tượng sâu sắc mà cô dành cho em là gì
+Tình cảm cô dành cho bạn học sinh yếu,học sinh giỏi như nào?
-Kể lại kỉ niệm buổi sinh nhật cô
+Lúc đó là vào hôm thứ bày,trong giờ sinh hoạt lớp
+Em và các bạn đã trang trí phòng học vô cùng lộng lẫy
+Nào là bong bóng,chữ viết,và đặc biệt là một hộp quà siêu to mà tụi em dành tặng cô
+Lúc cô chưa vào lớp,ai cũng nghĩ kế chọc cô và cũng đã nghỉ ra
+Khi cô gần vào lớp,bạn lớp trưởng ra nói với cô là lớp có gây gổ,khuôn mặt của cô trở nên buồn,cô thở dài thất vọng
-Nhưng khi bước vào lớp thì cô mới vỡ òa vì đó là phần kịch tạo cho cô bất ngờ
+Không khí rất tưởi vui
+Đến lúc cô bóc quà,cả lớp cười òa lên vì bên trong là xì dầu,tương ớt,nước mắm,…
+hôm đó vông cùng vui và có thật nhiều cảm xúc
Kết bài
+Nêu cảm nghĩ
+Hứa với cô điều gì đó